Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 3454
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đây cũng là điều mà y muốn biết! Cô gái váy trắng nghe thấy câu hỏi của Diệp Huyên, mỉm cười: “Ta không biết!” Không biết? Diệp Huyên nhíu mày, có chút khó hiểu, lúc này, tầng chín đột nhiên run giọng nói: “Nàng, nàng đã mạnh đến mức không biết mình mạnh đến mức nào nữa rồi! Ông trời ơi...” AdvertisementDiệp Huyên: “...” Lúc này, cô gái váy trắng nhìn xuống bụng Diệp Huyên, nụ cười của nàng đột nhiên biến mất. AdvertisementHiển nhiên, đây là đã phát hiện ra tầng chín rồi. Dường như đã cảm thấy sự nguy hiểm, tầng chín vội vàng nói: “Tiểu tử, mau, mau nói với nàng, ta không xấu, ta là một người tốt, nói mau đi!” Diệp Huyên mặt đầy vạch đen: “Tiền bối, người cũng thật không có phong thái cao thủ!” Tầng chín cả giận nói: “Mạng quan trọng hay là phong thái quan trọng?” Diệp Huyên: “...” Cô gái váy trắng nhìn Diệp Huyên: “Y có thành thật không?” Diệp Huyên do dự, sau đó nói: “Y không thành thật!” Trong lòng bàn tay cô gái váy trắng đột nhiên hiện ra một sợi kiếm quang, tầng chín hoảng hốt, mà lúc này, Diệp Huyên lại nói: “Y rất hoa hoè hoa sói, nhưng y chưa từng có ác ý với ta, còn từng giúp ta không ít, với ta mà nói, là một người tốt!” Cô gái váy trắng khẽ gật đầu, sợi kiếm quang trong tay nàng lặng yên biến mất. Lúc này, tầng chín thở phào một hơi: “Đại ca, lần sau nói chuyện xin hãy nói hết trong một lần, bằng không xảy ra mất mạng đó!” Diệp Huyên cười cười, sau đó hắn nhìn về cô gái váy trắng: “Ta nên xưng hô với cô như thế nào?” Cô gái váy trắng trầm lặng. Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Gọi tiền bối được không?” Cô gái váy trắng lắc đầu: “A Thanh đi!” A Thanh! Thanh Nhi! Vẻ mặt Diệp Huyên có chút kỳ quái, lúc này, cô gái váy trắng nói: “Ta cùng nàng ấy vốn là một thể, tên gọi Thanh Nhi cũng chỉ có nàng mới xứng”. Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyên: “Nàng ấy đã làm rất nhiều điều vì ngươi”. Thanh Nhi! Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nàng ấy còn có thể xuất hiện không?” Cô gái váy trắng nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ về những chuyện đã qua”. Sắc mặt Diệp Huyên dần buồn bã.
Đây cũng là điều mà y muốn biết!
Cô gái váy trắng nghe thấy câu hỏi của Diệp Huyên, mỉm cười: “Ta không biết!”
Không biết?
Diệp Huyên nhíu mày, có chút khó hiểu, lúc này, tầng chín đột nhiên run giọng nói: “Nàng, nàng đã mạnh đến mức không biết mình mạnh đến mức nào nữa rồi! Ông trời ơi...”
Advertisement
Diệp Huyên: “...”
Lúc này, cô gái váy trắng nhìn xuống bụng Diệp Huyên, nụ cười của nàng đột nhiên biến mất.
Advertisement
Hiển nhiên, đây là đã phát hiện ra tầng chín rồi.
Dường như đã cảm thấy sự nguy hiểm, tầng chín vội vàng nói: “Tiểu tử, mau, mau nói với nàng, ta không xấu, ta là một người tốt, nói mau đi!”
Diệp Huyên mặt đầy vạch đen: “Tiền bối, người cũng thật không có phong thái cao thủ!”
Tầng chín cả giận nói: “Mạng quan trọng hay là phong thái quan trọng?”
Diệp Huyên: “...”
Cô gái váy trắng nhìn Diệp Huyên: “Y có thành thật không?”
Diệp Huyên do dự, sau đó nói: “Y không thành thật!”
Trong lòng bàn tay cô gái váy trắng đột nhiên hiện ra một sợi kiếm quang, tầng chín hoảng hốt, mà lúc này, Diệp Huyên lại nói: “Y rất hoa hoè hoa sói, nhưng y chưa từng có ác ý với ta, còn từng giúp ta không ít, với ta mà nói, là một người tốt!”
Cô gái váy trắng khẽ gật đầu, sợi kiếm quang trong tay nàng lặng yên biến mất.
Lúc này, tầng chín thở phào một hơi: “Đại ca, lần sau nói chuyện xin hãy nói hết trong một lần, bằng không xảy ra mất mạng đó!”
Diệp Huyên cười cười, sau đó hắn nhìn về cô gái váy trắng: “Ta nên xưng hô với cô như thế nào?”
Cô gái váy trắng trầm lặng.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Gọi tiền bối được không?”
Cô gái váy trắng lắc đầu: “A Thanh đi!”
A Thanh!
Thanh Nhi!
Vẻ mặt Diệp Huyên có chút kỳ quái, lúc này, cô gái váy trắng nói: “Ta cùng nàng ấy vốn là một thể, tên gọi Thanh Nhi cũng chỉ có nàng mới xứng”.
Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyên: “Nàng ấy đã làm rất nhiều điều vì ngươi”.
Thanh Nhi!
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nàng ấy còn có thể xuất hiện không?”
Cô gái váy trắng nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ về những chuyện đã qua”.
Sắc mặt Diệp Huyên dần buồn bã.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đây cũng là điều mà y muốn biết! Cô gái váy trắng nghe thấy câu hỏi của Diệp Huyên, mỉm cười: “Ta không biết!” Không biết? Diệp Huyên nhíu mày, có chút khó hiểu, lúc này, tầng chín đột nhiên run giọng nói: “Nàng, nàng đã mạnh đến mức không biết mình mạnh đến mức nào nữa rồi! Ông trời ơi...” AdvertisementDiệp Huyên: “...” Lúc này, cô gái váy trắng nhìn xuống bụng Diệp Huyên, nụ cười của nàng đột nhiên biến mất. AdvertisementHiển nhiên, đây là đã phát hiện ra tầng chín rồi. Dường như đã cảm thấy sự nguy hiểm, tầng chín vội vàng nói: “Tiểu tử, mau, mau nói với nàng, ta không xấu, ta là một người tốt, nói mau đi!” Diệp Huyên mặt đầy vạch đen: “Tiền bối, người cũng thật không có phong thái cao thủ!” Tầng chín cả giận nói: “Mạng quan trọng hay là phong thái quan trọng?” Diệp Huyên: “...” Cô gái váy trắng nhìn Diệp Huyên: “Y có thành thật không?” Diệp Huyên do dự, sau đó nói: “Y không thành thật!” Trong lòng bàn tay cô gái váy trắng đột nhiên hiện ra một sợi kiếm quang, tầng chín hoảng hốt, mà lúc này, Diệp Huyên lại nói: “Y rất hoa hoè hoa sói, nhưng y chưa từng có ác ý với ta, còn từng giúp ta không ít, với ta mà nói, là một người tốt!” Cô gái váy trắng khẽ gật đầu, sợi kiếm quang trong tay nàng lặng yên biến mất. Lúc này, tầng chín thở phào một hơi: “Đại ca, lần sau nói chuyện xin hãy nói hết trong một lần, bằng không xảy ra mất mạng đó!” Diệp Huyên cười cười, sau đó hắn nhìn về cô gái váy trắng: “Ta nên xưng hô với cô như thế nào?” Cô gái váy trắng trầm lặng. Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Gọi tiền bối được không?” Cô gái váy trắng lắc đầu: “A Thanh đi!” A Thanh! Thanh Nhi! Vẻ mặt Diệp Huyên có chút kỳ quái, lúc này, cô gái váy trắng nói: “Ta cùng nàng ấy vốn là một thể, tên gọi Thanh Nhi cũng chỉ có nàng mới xứng”. Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyên: “Nàng ấy đã làm rất nhiều điều vì ngươi”. Thanh Nhi! Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nàng ấy còn có thể xuất hiện không?” Cô gái váy trắng nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ về những chuyện đã qua”. Sắc mặt Diệp Huyên dần buồn bã.