Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 3505

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên động thủ thì không sao, mình động thủ thì có chuyện?  Tiểu Đạo lạnh lùng nhìn Thánh Thiên một cái: “Ra ngoài cửa quỳ, đừng có làm bẩn chỗ của ta!”  Dứt lời, Thánh Thiên kia ngay lập tức xuất hiện ở ngoài cửa, vẫn là ở tư thế quỳ, hắn ta muốn phản kháng, nhưng vốn không thể phản kháng!  Tiểu Đạo nhìn đám người ngoài cửa một cái: “Xem hay lắm sao?”  AdvertisementNghe vậy, đám đông nhanh chóng lui đi.  Nói đùa, người con gái này đang tức giận, ai dám dây vào chứ?  AdvertisementChẳng mấy chốc, phía bên ngoài tiệm cầm đồ lại khôi phục vẻ an tĩnh vốn có.  Trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo bước đến trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Cô về rồi!”  Mặt Tiểu Đạo không cảm xúc.  Diệp Huyên nhanh chóng nói: “Chắc là cô đói rồi, ta đi nấu cơm cho cô!”  Dứt lời, hắn xoay người đi nấu cơm.  Hắn có thể cảm nhận được Tiểu Đạo đang tức giận, hiện giờ đừng có dây vào thì tốt hơn!  Tiểu Đạo bước đến một bên ngồi xuống, Nguyên Nhất kia vội vàng cung kính nói: “Tiểu Đạo cô nương!”  Tiểu Đạo khẽ nói: “Tới làm gì?”  Nguyên Nhất do dự một chút rồi nói: “Hay là, hôm khác ta lại tới?”  Tiểu Đạo lúc này, rõ ràng là đang tức giận, ông không dám bàn chuyện!  Tiểu Đạo nhìn Nguyên Nhất một cái: “Nói!”  Nguyên Nhất gật đầu: “Tiểu Đạo cô nương, là như này, linh mạch cuối cùng của Thái Thượng giới ta đã cạn kiệt, Thái Nhất Tông ta muốn tìm Tiểu Đạo cô nương để đổi một linh mạch khác”.  Tiểu Đạo nhàn nhạt nói: “Muốn loại gì?”  Nguyên Nhất nói: “Đế phẩm!”  Tiểu Đạo nhìn về phía Nguyên Nhất, không nói gì.  Nguyên Nhất đương nhiên hiểu ý, ông xòe lòng bàn tay ra, trong tay ông xuất hiện một ấn nhỏ to bằng lòng bàn tay, ông đưa ấn đó cho Tiểu Đạo.  Tiểu Đạo nhìn một cái, rồi nói: “Chí bảo Thái Thượng ấn của Thái Nhất tông!”  Nguyên Nhất gật đầu: “Phải!”  Tiểu Đạo nhàn nhạt nói: “Không tiếc?”  Nguyên Nhất lắc đầu: “Nếu như không có linh mạch, linh khí của Thái Thượng giới sẽ khô kiệt, so với cái này, Thái Thượng ấn đương nhiên không quan trọng bằng rồi”.  Tiểu Đạo lắc đầu: “Ông có biết vì sao linh khí của Thái Thượng giới các ông biến mất nhanh như vậy không?”  Nguyên Nhất vội vàng cung kính thi lễ: “Mong Tiểu Đạo cô nương giải thích nghi hoặc!”  Đây mới là mục đích thực sự mà ông đến đây.

Diệp Huyên động thủ thì không sao, mình động thủ thì có chuyện?  

Tiểu Đạo lạnh lùng nhìn Thánh Thiên một cái: “Ra ngoài cửa quỳ, đừng có làm bẩn chỗ của ta!”  

Dứt lời, Thánh Thiên kia ngay lập tức xuất hiện ở ngoài cửa, vẫn là ở tư thế quỳ, hắn ta muốn phản kháng, nhưng vốn không thể phản kháng!  

Tiểu Đạo nhìn đám người ngoài cửa một cái: “Xem hay lắm sao?”  

Advertisement

Nghe vậy, đám đông nhanh chóng lui đi.  

Nói đùa, người con gái này đang tức giận, ai dám dây vào chứ?  

Advertisement

Chẳng mấy chốc, phía bên ngoài tiệm cầm đồ lại khôi phục vẻ an tĩnh vốn có.  

Trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo bước đến trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Cô về rồi!”  

Mặt Tiểu Đạo không cảm xúc.  

Diệp Huyên nhanh chóng nói: “Chắc là cô đói rồi, ta đi nấu cơm cho cô!”  

Dứt lời, hắn xoay người đi nấu cơm.  

Hắn có thể cảm nhận được Tiểu Đạo đang tức giận, hiện giờ đừng có dây vào thì tốt hơn!  

Tiểu Đạo bước đến một bên ngồi xuống, Nguyên Nhất kia vội vàng cung kính nói: “Tiểu Đạo cô nương!”  

Tiểu Đạo khẽ nói: “Tới làm gì?”  

Nguyên Nhất do dự một chút rồi nói: “Hay là, hôm khác ta lại tới?”  

Tiểu Đạo lúc này, rõ ràng là đang tức giận, ông không dám bàn chuyện!  

Tiểu Đạo nhìn Nguyên Nhất một cái: “Nói!”  

Nguyên Nhất gật đầu: “Tiểu Đạo cô nương, là như này, linh mạch cuối cùng của Thái Thượng giới ta đã cạn kiệt, Thái Nhất Tông ta muốn tìm Tiểu Đạo cô nương để đổi một linh mạch khác”.  

Tiểu Đạo nhàn nhạt nói: “Muốn loại gì?”  

Nguyên Nhất nói: “Đế phẩm!”  

Tiểu Đạo nhìn về phía Nguyên Nhất, không nói gì.  

Nguyên Nhất đương nhiên hiểu ý, ông xòe lòng bàn tay ra, trong tay ông xuất hiện một ấn nhỏ to bằng lòng bàn tay, ông đưa ấn đó cho Tiểu Đạo.  

Tiểu Đạo nhìn một cái, rồi nói: “Chí bảo Thái Thượng ấn của Thái Nhất tông!”  

Nguyên Nhất gật đầu: “Phải!”  

Tiểu Đạo nhàn nhạt nói: “Không tiếc?”  

Nguyên Nhất lắc đầu: “Nếu như không có linh mạch, linh khí của Thái Thượng giới sẽ khô kiệt, so với cái này, Thái Thượng ấn đương nhiên không quan trọng bằng rồi”.  

Tiểu Đạo lắc đầu: “Ông có biết vì sao linh khí của Thái Thượng giới các ông biến mất nhanh như vậy không?”  

Nguyên Nhất vội vàng cung kính thi lễ: “Mong Tiểu Đạo cô nương giải thích nghi hoặc!”  

Đây mới là mục đích thực sự mà ông đến đây.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên động thủ thì không sao, mình động thủ thì có chuyện?  Tiểu Đạo lạnh lùng nhìn Thánh Thiên một cái: “Ra ngoài cửa quỳ, đừng có làm bẩn chỗ của ta!”  Dứt lời, Thánh Thiên kia ngay lập tức xuất hiện ở ngoài cửa, vẫn là ở tư thế quỳ, hắn ta muốn phản kháng, nhưng vốn không thể phản kháng!  Tiểu Đạo nhìn đám người ngoài cửa một cái: “Xem hay lắm sao?”  AdvertisementNghe vậy, đám đông nhanh chóng lui đi.  Nói đùa, người con gái này đang tức giận, ai dám dây vào chứ?  AdvertisementChẳng mấy chốc, phía bên ngoài tiệm cầm đồ lại khôi phục vẻ an tĩnh vốn có.  Trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo bước đến trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Cô về rồi!”  Mặt Tiểu Đạo không cảm xúc.  Diệp Huyên nhanh chóng nói: “Chắc là cô đói rồi, ta đi nấu cơm cho cô!”  Dứt lời, hắn xoay người đi nấu cơm.  Hắn có thể cảm nhận được Tiểu Đạo đang tức giận, hiện giờ đừng có dây vào thì tốt hơn!  Tiểu Đạo bước đến một bên ngồi xuống, Nguyên Nhất kia vội vàng cung kính nói: “Tiểu Đạo cô nương!”  Tiểu Đạo khẽ nói: “Tới làm gì?”  Nguyên Nhất do dự một chút rồi nói: “Hay là, hôm khác ta lại tới?”  Tiểu Đạo lúc này, rõ ràng là đang tức giận, ông không dám bàn chuyện!  Tiểu Đạo nhìn Nguyên Nhất một cái: “Nói!”  Nguyên Nhất gật đầu: “Tiểu Đạo cô nương, là như này, linh mạch cuối cùng của Thái Thượng giới ta đã cạn kiệt, Thái Nhất Tông ta muốn tìm Tiểu Đạo cô nương để đổi một linh mạch khác”.  Tiểu Đạo nhàn nhạt nói: “Muốn loại gì?”  Nguyên Nhất nói: “Đế phẩm!”  Tiểu Đạo nhìn về phía Nguyên Nhất, không nói gì.  Nguyên Nhất đương nhiên hiểu ý, ông xòe lòng bàn tay ra, trong tay ông xuất hiện một ấn nhỏ to bằng lòng bàn tay, ông đưa ấn đó cho Tiểu Đạo.  Tiểu Đạo nhìn một cái, rồi nói: “Chí bảo Thái Thượng ấn của Thái Nhất tông!”  Nguyên Nhất gật đầu: “Phải!”  Tiểu Đạo nhàn nhạt nói: “Không tiếc?”  Nguyên Nhất lắc đầu: “Nếu như không có linh mạch, linh khí của Thái Thượng giới sẽ khô kiệt, so với cái này, Thái Thượng ấn đương nhiên không quan trọng bằng rồi”.  Tiểu Đạo lắc đầu: “Ông có biết vì sao linh khí của Thái Thượng giới các ông biến mất nhanh như vậy không?”  Nguyên Nhất vội vàng cung kính thi lễ: “Mong Tiểu Đạo cô nương giải thích nghi hoặc!”  Đây mới là mục đích thực sự mà ông đến đây.

Chương 3505