Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 3549

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên tròn mắt: “Chợ đen vũ trụ?"  Tiểu Đạo gật đầu: “Đây là khu giao dịch lớn nhất vũ trụ Ngũ Duy cho đến giờ, hoàn cảnh phức tạp vô cùng, bất kỳ bảo vật nào cũng có thể xuất hiện. Bút Thiên Đạo của ngươi là do ta tìm ra ở đây đấy”.  Diệp Huyên không khỏi ngây ra.  AdvertisementTiểu Đạo cười: “Khó tin đúng không? Ta mỗi năm sẽ đến đây một, hai lần, xem xem có bảo vật gì không”.  Nàng ta dẫn hai người lên cầu. Vừa đặt chân lên, Diệp Huyên đã bị một sạp hàng bên hè hấp dẫn, bèn dẫn Trương Văn Tú đi đến.  AdvertisementSạp hàng do một ông lão bày ra,  hắn nhìn trúng một con dao găm, vừa ngắn lại vừa không nguyên vẹn, thoạt nhìn không có bất kỳ chỗ đặc thù não cả.  Ông lão chủ sạp bỗng bật cười: “Các hạ thật là tinh mắt. Dao găm này có tên Đồ Lục, được tạo thành từ đuôi, răng và vảy của một yêu thú thượng cổ, sắc bén vô ngần, được xưng là lưỡi dao sắc nhất kim cổ!"  Diệp Huyên xòe tay, gọi kiếm Thiên Tru ra, đưa cho ông lão: “Các hạ nhìn một chút”.  Sắc mặt ông lão đanh lại khi nhìn thấy thanh kiếm, một hồi sau mới lãnh đạm hỏi: “Các hạ đến phá quán hay sao?"  Diệp Huyên chỉ cười: “Không phải, ta chỉ cảm thấy dao găm này không tệ, ông bán thế nào?"  Ông lão vẫn nhàn nhạt đáp lời: “Có thần kiếm như của các hạ, căn bản không cần dùng đến dao găm của ta, xin mời tìm một sạp khác đi thôi”.  Diệp Huyên còn định nói gì thì Tiểu Đạo đã cười: “Đến sạp tiếp theo thôi”.  Hắn mới gật đầu.  Ba người tiếp tục đi về trước. Sạp hàng bày bán hai bên cầu rất nhiều, người lui tới cũng tấp nập, trông rộn rã vô cùng.  Diệp Huyên phát hiện khí tức của những người này cũng cực kỳ mạnh mẽ, không phải người thường.  Bỗng Tiểu Đạo dừng bước, đưa mắt nhìn sang sạp hàng bên phải gần đó, nơi có một chiếc bình màu trắng được bày bán  Diệp Huyên: “Gì vậy?"  Tiểu Đạo quan sát chiếc bình ngọc kia một phen, cười đáp: “Món này quả thật không tệ”.  Đoạn nàng ta hỏi ông lão trước mặt: “Bán thế nào?"  Ông ta giơ hai ngón tay lên: “Hai trăm luồng Tiên Thiên Đạo Khí”.  Tiểu Đạo gật gù rồi đưa tay ra, hai mươi luồng Tử Khí xuất hiện.  Ông lão ngây ra trước khi nhanh chóng thu chúng về rồi lập tức đứng dậy, chỉ trong nháy mắt đã biến mất ở nơi xa.  Diệp Huyên cũng ngớ người.  Tử Khí được ưa chuộng vậy sao?  Ông đây có một đống luôn đó!

Diệp Huyên tròn mắt: “Chợ đen vũ trụ?"  

Tiểu Đạo gật đầu: “Đây là khu giao dịch lớn nhất vũ trụ Ngũ Duy cho đến giờ, hoàn cảnh phức tạp vô cùng, bất kỳ bảo vật nào cũng có thể xuất hiện. Bút Thiên Đạo của ngươi là do ta tìm ra ở đây đấy”.  

Diệp Huyên không khỏi ngây ra.  

Advertisement

Tiểu Đạo cười: “Khó tin đúng không? Ta mỗi năm sẽ đến đây một, hai lần, xem xem có bảo vật gì không”.  

Nàng ta dẫn hai người lên cầu. Vừa đặt chân lên, Diệp Huyên đã bị một sạp hàng bên hè hấp dẫn, bèn dẫn Trương Văn Tú đi đến.  

Advertisement

Sạp hàng do một ông lão bày ra,  hắn nhìn trúng một con dao găm, vừa ngắn lại vừa không nguyên vẹn, thoạt nhìn không có bất kỳ chỗ đặc thù não cả.  

Ông lão chủ sạp bỗng bật cười: “Các hạ thật là tinh mắt. Dao găm này có tên Đồ Lục, được tạo thành từ đuôi, răng và vảy của một yêu thú thượng cổ, sắc bén vô ngần, được xưng là lưỡi dao sắc nhất kim cổ!"  

Diệp Huyên xòe tay, gọi kiếm Thiên Tru ra, đưa cho ông lão: “Các hạ nhìn một chút”.  

Sắc mặt ông lão đanh lại khi nhìn thấy thanh kiếm, một hồi sau mới lãnh đạm hỏi: “Các hạ đến phá quán hay sao?"  

Diệp Huyên chỉ cười: “Không phải, ta chỉ cảm thấy dao găm này không tệ, ông bán thế nào?"  

Ông lão vẫn nhàn nhạt đáp lời: “Có thần kiếm như của các hạ, căn bản không cần dùng đến dao găm của ta, xin mời tìm một sạp khác đi thôi”.  

Diệp Huyên còn định nói gì thì Tiểu Đạo đã cười: “Đến sạp tiếp theo thôi”.  

Hắn mới gật đầu.  

Ba người tiếp tục đi về trước. Sạp hàng bày bán hai bên cầu rất nhiều, người lui tới cũng tấp nập, trông rộn rã vô cùng.  

Diệp Huyên phát hiện khí tức của những người này cũng cực kỳ mạnh mẽ, không phải người thường.  

Bỗng Tiểu Đạo dừng bước, đưa mắt nhìn sang sạp hàng bên phải gần đó, nơi có một chiếc bình màu trắng được bày bán  

Diệp Huyên: “Gì vậy?"  

Tiểu Đạo quan sát chiếc bình ngọc kia một phen, cười đáp: “Món này quả thật không tệ”.  

Đoạn nàng ta hỏi ông lão trước mặt: “Bán thế nào?"  

Ông ta giơ hai ngón tay lên: “Hai trăm luồng Tiên Thiên Đạo Khí”.  

Tiểu Đạo gật gù rồi đưa tay ra, hai mươi luồng Tử Khí xuất hiện.  

Ông lão ngây ra trước khi nhanh chóng thu chúng về rồi lập tức đứng dậy, chỉ trong nháy mắt đã biến mất ở nơi xa.  

Diệp Huyên cũng ngớ người.  

Tử Khí được ưa chuộng vậy sao?  

Ông đây có một đống luôn đó!

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên tròn mắt: “Chợ đen vũ trụ?"  Tiểu Đạo gật đầu: “Đây là khu giao dịch lớn nhất vũ trụ Ngũ Duy cho đến giờ, hoàn cảnh phức tạp vô cùng, bất kỳ bảo vật nào cũng có thể xuất hiện. Bút Thiên Đạo của ngươi là do ta tìm ra ở đây đấy”.  Diệp Huyên không khỏi ngây ra.  AdvertisementTiểu Đạo cười: “Khó tin đúng không? Ta mỗi năm sẽ đến đây một, hai lần, xem xem có bảo vật gì không”.  Nàng ta dẫn hai người lên cầu. Vừa đặt chân lên, Diệp Huyên đã bị một sạp hàng bên hè hấp dẫn, bèn dẫn Trương Văn Tú đi đến.  AdvertisementSạp hàng do một ông lão bày ra,  hắn nhìn trúng một con dao găm, vừa ngắn lại vừa không nguyên vẹn, thoạt nhìn không có bất kỳ chỗ đặc thù não cả.  Ông lão chủ sạp bỗng bật cười: “Các hạ thật là tinh mắt. Dao găm này có tên Đồ Lục, được tạo thành từ đuôi, răng và vảy của một yêu thú thượng cổ, sắc bén vô ngần, được xưng là lưỡi dao sắc nhất kim cổ!"  Diệp Huyên xòe tay, gọi kiếm Thiên Tru ra, đưa cho ông lão: “Các hạ nhìn một chút”.  Sắc mặt ông lão đanh lại khi nhìn thấy thanh kiếm, một hồi sau mới lãnh đạm hỏi: “Các hạ đến phá quán hay sao?"  Diệp Huyên chỉ cười: “Không phải, ta chỉ cảm thấy dao găm này không tệ, ông bán thế nào?"  Ông lão vẫn nhàn nhạt đáp lời: “Có thần kiếm như của các hạ, căn bản không cần dùng đến dao găm của ta, xin mời tìm một sạp khác đi thôi”.  Diệp Huyên còn định nói gì thì Tiểu Đạo đã cười: “Đến sạp tiếp theo thôi”.  Hắn mới gật đầu.  Ba người tiếp tục đi về trước. Sạp hàng bày bán hai bên cầu rất nhiều, người lui tới cũng tấp nập, trông rộn rã vô cùng.  Diệp Huyên phát hiện khí tức của những người này cũng cực kỳ mạnh mẽ, không phải người thường.  Bỗng Tiểu Đạo dừng bước, đưa mắt nhìn sang sạp hàng bên phải gần đó, nơi có một chiếc bình màu trắng được bày bán  Diệp Huyên: “Gì vậy?"  Tiểu Đạo quan sát chiếc bình ngọc kia một phen, cười đáp: “Món này quả thật không tệ”.  Đoạn nàng ta hỏi ông lão trước mặt: “Bán thế nào?"  Ông ta giơ hai ngón tay lên: “Hai trăm luồng Tiên Thiên Đạo Khí”.  Tiểu Đạo gật gù rồi đưa tay ra, hai mươi luồng Tử Khí xuất hiện.  Ông lão ngây ra trước khi nhanh chóng thu chúng về rồi lập tức đứng dậy, chỉ trong nháy mắt đã biến mất ở nơi xa.  Diệp Huyên cũng ngớ người.  Tử Khí được ưa chuộng vậy sao?  Ông đây có một đống luôn đó!

Chương 3549