Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 3585
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngờ đâu ả Lãnh Diễm kia bỗng lên tiếng: “Chậm đã”. Diệp Huyên quay lại: “Có chuyện gì sao cô nương?" Lãnh Diễm đi đến trước mặt hắn, nở nụ cười: “Bây giờ đã thấy hối hận chưa?" Diệp Huyên hơi ngớ ra: “Hối hận gì cơ?" Advertisement"Nếu ban nãy ngươi giúp ta thì đã có thể kết thiện duyên với ta, nhưng bây giờ...” Ả cười lạnh rồi nhìn hắn: “Ngươi phải trả giá!" Diệp Huyên không khỏi cau mày: “Cô có bị bệnh không? Tại sao ta cứ phải giúp cô mới được?" Advertisement"Ta muốn ngươi phải hối hận vì đã không giúp ta!" Diệp Huyên lắc đầu: “Trước kia ta luôn cho rằng đã tu luyện thì trí tuệ cũng không thể kém, bây giờ mới biết mạnh và ngu là hai phạm trù khác nhau”. Đôi mắt Lãnh Diễm nheo lại: “Cái mồm phách lối đấy, ngươi-" Đúng lúc ấy, Diệp Huyên vung tay. Chát! Lãnh Diễm còn chưa kịp phản ứng đã ăn một tát của Diệp Huyên, bay tít ra xa hơn trăm trượng. Khi đứng lên, ả ngây ra như phỗng. Vậy mà ả không thể đánh trả ư? Bỗng nhiên ả dần bình tĩnh lại khi nhận ra thiếu niên này tuyệt đối không phải người thường. Khi ả nhìn ông lão, ông ta xoáy đôi mắt sâu hoắm vào Diệp Huyên rồi ôm quyền nói: “Các hạ rất mạnh”. Diệp Huyên cười: “Ông có định trả thù cho cô ta không?" Ông ta nhìn Lãnh Diễm rồi nói: “Nàng đắc tội các hạ, muốn xử trí thế nào cứ tùy ý”. Những lời này khiến Lãnh Diễm tái mặt. Ả biết, ông ta đã quyết định vứt bỏ ả rồi. Vì sao? Chỉ có thể là vì người này sở hữu sức mạnh siêu quần. Diệp Huyên nhìn ông lão, không ngờ rằng ông ta lại dứt khoát từ bỏ cô gái kia như vậy. Hắn lắc đầu, đoạn hỏi ả: “Cô nói xem ta nên trừng phạt thế nào đây?" Mặt Lãnh Diễm trắng bệch, sau một phen chần chừ thì chậm rãi quỳ xuống: “Nô tỳ nguyện làm bất kỳ điều gì vì công tử”. Bất kỳ điều gì ư? Sắc mặt Diệp Huyên trở nên kỳ quặc. Đúng lúc ấy, vài luồng hơi thở hùng mạnh bỗng xuất hiện bốn phía, thẳng hướng Diệp Huyên. Hắn cau mày. Có người đang nhằm vào hắn ư? Bỗng ông lão kia bật cười: “Các hạ, người của ta đến rồi, ta đổi ý”. Tác giả có lời muốn nói:
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngờ đâu ả Lãnh Diễm kia bỗng lên tiếng: “Chậm đã”.
Diệp Huyên quay lại: “Có chuyện gì sao cô nương?"
Lãnh Diễm đi đến trước mặt hắn, nở nụ cười: “Bây giờ đã thấy hối hận chưa?"
Diệp Huyên hơi ngớ ra: “Hối hận gì cơ?"
Advertisement
"Nếu ban nãy ngươi giúp ta thì đã có thể kết thiện duyên với ta, nhưng bây giờ...”
Ả cười lạnh rồi nhìn hắn: “Ngươi phải trả giá!"
Diệp Huyên không khỏi cau mày: “Cô có bị bệnh không? Tại sao ta cứ phải giúp cô mới được?"
Advertisement
"Ta muốn ngươi phải hối hận vì đã không giúp ta!"
Diệp Huyên lắc đầu: “Trước kia ta luôn cho rằng đã tu luyện thì trí tuệ cũng không thể kém, bây giờ mới biết mạnh và ngu là hai phạm trù khác nhau”.
Đôi mắt Lãnh Diễm nheo lại: “Cái mồm phách lối đấy, ngươi-"
Đúng lúc ấy, Diệp Huyên vung tay.
Chát!
Lãnh Diễm còn chưa kịp phản ứng đã ăn một tát của Diệp Huyên, bay tít ra xa hơn trăm trượng.
Khi đứng lên, ả ngây ra như phỗng.
Vậy mà ả không thể đánh trả ư?
Bỗng nhiên ả dần bình tĩnh lại khi nhận ra thiếu niên này tuyệt đối không phải người thường.
Khi ả nhìn ông lão, ông ta xoáy đôi mắt sâu hoắm vào Diệp Huyên rồi ôm quyền nói: “Các hạ rất mạnh”.
Diệp Huyên cười: “Ông có định trả thù cho cô ta không?"
Ông ta nhìn Lãnh Diễm rồi nói: “Nàng đắc tội các hạ, muốn xử trí thế nào cứ tùy ý”.
Những lời này khiến Lãnh Diễm tái mặt.
Ả biết, ông ta đã quyết định vứt bỏ ả rồi.
Vì sao?
Chỉ có thể là vì người này sở hữu sức mạnh siêu quần.
Diệp Huyên nhìn ông lão, không ngờ rằng ông ta lại dứt khoát từ bỏ cô gái kia như vậy.
Hắn lắc đầu, đoạn hỏi ả: “Cô nói xem ta nên trừng phạt thế nào đây?"
Mặt Lãnh Diễm trắng bệch, sau một phen chần chừ thì chậm rãi quỳ xuống: “Nô tỳ nguyện làm bất kỳ điều gì vì công tử”.
Bất kỳ điều gì ư?
Sắc mặt Diệp Huyên trở nên kỳ quặc.
Đúng lúc ấy, vài luồng hơi thở hùng mạnh bỗng xuất hiện bốn phía, thẳng hướng Diệp Huyên.
Hắn cau mày. Có người đang nhằm vào hắn ư?
Bỗng ông lão kia bật cười: “Các hạ, người của ta đến rồi, ta đổi ý”.
Tác giả có lời muốn nói:
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngờ đâu ả Lãnh Diễm kia bỗng lên tiếng: “Chậm đã”. Diệp Huyên quay lại: “Có chuyện gì sao cô nương?" Lãnh Diễm đi đến trước mặt hắn, nở nụ cười: “Bây giờ đã thấy hối hận chưa?" Diệp Huyên hơi ngớ ra: “Hối hận gì cơ?" Advertisement"Nếu ban nãy ngươi giúp ta thì đã có thể kết thiện duyên với ta, nhưng bây giờ...” Ả cười lạnh rồi nhìn hắn: “Ngươi phải trả giá!" Diệp Huyên không khỏi cau mày: “Cô có bị bệnh không? Tại sao ta cứ phải giúp cô mới được?" Advertisement"Ta muốn ngươi phải hối hận vì đã không giúp ta!" Diệp Huyên lắc đầu: “Trước kia ta luôn cho rằng đã tu luyện thì trí tuệ cũng không thể kém, bây giờ mới biết mạnh và ngu là hai phạm trù khác nhau”. Đôi mắt Lãnh Diễm nheo lại: “Cái mồm phách lối đấy, ngươi-" Đúng lúc ấy, Diệp Huyên vung tay. Chát! Lãnh Diễm còn chưa kịp phản ứng đã ăn một tát của Diệp Huyên, bay tít ra xa hơn trăm trượng. Khi đứng lên, ả ngây ra như phỗng. Vậy mà ả không thể đánh trả ư? Bỗng nhiên ả dần bình tĩnh lại khi nhận ra thiếu niên này tuyệt đối không phải người thường. Khi ả nhìn ông lão, ông ta xoáy đôi mắt sâu hoắm vào Diệp Huyên rồi ôm quyền nói: “Các hạ rất mạnh”. Diệp Huyên cười: “Ông có định trả thù cho cô ta không?" Ông ta nhìn Lãnh Diễm rồi nói: “Nàng đắc tội các hạ, muốn xử trí thế nào cứ tùy ý”. Những lời này khiến Lãnh Diễm tái mặt. Ả biết, ông ta đã quyết định vứt bỏ ả rồi. Vì sao? Chỉ có thể là vì người này sở hữu sức mạnh siêu quần. Diệp Huyên nhìn ông lão, không ngờ rằng ông ta lại dứt khoát từ bỏ cô gái kia như vậy. Hắn lắc đầu, đoạn hỏi ả: “Cô nói xem ta nên trừng phạt thế nào đây?" Mặt Lãnh Diễm trắng bệch, sau một phen chần chừ thì chậm rãi quỳ xuống: “Nô tỳ nguyện làm bất kỳ điều gì vì công tử”. Bất kỳ điều gì ư? Sắc mặt Diệp Huyên trở nên kỳ quặc. Đúng lúc ấy, vài luồng hơi thở hùng mạnh bỗng xuất hiện bốn phía, thẳng hướng Diệp Huyên. Hắn cau mày. Có người đang nhằm vào hắn ư? Bỗng ông lão kia bật cười: “Các hạ, người của ta đến rồi, ta đổi ý”. Tác giả có lời muốn nói: