Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 3589
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bỗng A Kỳ lên tiếng: “Thư viện Vạn Duy đang do ai làm viện trưởng?" Diệp Huyên: “Phu tử”. Nàng ta gật đầu: “Nghe nói bọn họ có một món báu vật, tên là thư phòng Vạn Duy, hình như đang ở..”. "Trong tay ta”, Diệp Huyên cười đáp. AdvertisementA Kỳ nhìn hắn một cái rồi im lặng. Hai người tiếp tục đi về trước. Chừng nửa giờ sau, A Kỳ dừng lại, nhìn về một ngọn núi cách đó không xa, có bày mấy pho tượng đá ở trước. AdvertisementA Kỳ: “Chính là nơi kia. Trong lòng núi này từng là nơi cư ngụ của một vị thần, nhưng đã bỏ mạng sau trận đại chiến ban sơ ấy”. Diệp Huyên hỏi: “Có nguy hiểm không?" Nàng ta gật đầu: “Chắc chắn có. Nơi này đã được phát hiện từ trước rồi nhưng không có ai vào”. Diệp Huyên nhìn vào trong lòng núi, hỏi thầm: “Tiền bối có cảm nhận được tình hình bên trong không?" Tầng chín: “An toàn! Không có gì hết! Vào đê!" Diệp Huyên đen hết cả mặt. Cái quái gì thế này? Người này rõ ràng muốn bịp hắn! A Kỳ lên tiếng: “Chúng ta vào thôi”. Diệp Huyên gật đầu. Hai người chẳng mất bao lâu đã đi đến trước lòng núi, nhìn vào chỉ thấy một màu đen nhánh. Diệp Huyên đưa thần thức vào trong dò xét, nào ngờ chỉ vừa xâm nhập đã biến mất. Hắn không khỏi nhăn mày. A Kỳ lên tiếng: “Vô dụng thôi. Nơi này rất đặc biệt, thần thức không vào được”. Diệp Huyên nhìn sang: “Cùng vào chứ?" Nàng ta gật đầu. Sau khi đi và lòng núi, Diệp Huyên bỗng cảm nhận được một luồng áp lực vô hình dồn xuống. Hắn không khỏi cau mày, nghĩ thầm nơi này không đơn giản. Bỗng tiếng A Kỳ vang lên: “Ta cảm giác được đằng trước có thứ gì, đi thôi!" Nàng ta tăng tốc, Diệp Huyên cũng làm theo. Một chốc sau, hai người đã đi vào sâu trong lòng núi. Không gian bốn phía vẫn đen đặc một màu, không thấy được gì, nhưng hai người đều là người tu hành nên cũng không gặp cản trở. Bỗng nhiên, A Kỳ dừng bước, nhìn sang Diệp Huyên. Hắn cười hỏi: “Sao vậy, A Kỳ cô nương?" Nàng ta nhoẻn môi: “Ai cũng nói ngươi thông minh, ta lại thấy không phải”. Diệp Huyên vẫn duy trì nụ cười: “Cô nương nói vậy là có ý gì?" A Kỳ lùi về
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bỗng A Kỳ lên tiếng: “Thư viện Vạn Duy đang do ai làm viện trưởng?"
Diệp Huyên: “Phu tử”.
Nàng ta gật đầu: “Nghe nói bọn họ có một món báu vật, tên là thư phòng Vạn Duy, hình như đang ở..”.
"Trong tay ta”, Diệp Huyên cười đáp.
Advertisement
A Kỳ nhìn hắn một cái rồi im lặng.
Hai người tiếp tục đi về trước.
Chừng nửa giờ sau, A Kỳ dừng lại, nhìn về một ngọn núi cách đó không xa, có bày mấy pho tượng đá ở trước.
Advertisement
A Kỳ: “Chính là nơi kia. Trong lòng núi này từng là nơi cư ngụ của một vị thần, nhưng đã bỏ mạng sau trận đại chiến ban sơ ấy”.
Diệp Huyên hỏi: “Có nguy hiểm không?"
Nàng ta gật đầu: “Chắc chắn có. Nơi này đã được phát hiện từ trước rồi nhưng không có ai vào”.
Diệp Huyên nhìn vào trong lòng núi, hỏi thầm: “Tiền bối có cảm nhận được tình hình bên trong không?"
Tầng chín: “An toàn! Không có gì hết! Vào đê!"
Diệp Huyên đen hết cả mặt.
Cái quái gì thế này? Người này rõ ràng muốn bịp hắn!
A Kỳ lên tiếng: “Chúng ta vào thôi”.
Diệp Huyên gật đầu.
Hai người chẳng mất bao lâu đã đi đến trước lòng núi, nhìn vào chỉ thấy một màu đen nhánh.
Diệp Huyên đưa thần thức vào trong dò xét, nào ngờ chỉ vừa xâm nhập đã biến mất.
Hắn không khỏi nhăn mày.
A Kỳ lên tiếng: “Vô dụng thôi. Nơi này rất đặc biệt, thần thức không vào được”.
Diệp Huyên nhìn sang: “Cùng vào chứ?"
Nàng ta gật đầu.
Sau khi đi và lòng núi, Diệp Huyên bỗng cảm nhận được một luồng áp lực vô hình dồn xuống.
Hắn không khỏi cau mày, nghĩ thầm nơi này không đơn giản.
Bỗng tiếng A Kỳ vang lên: “Ta cảm giác được đằng trước có thứ gì, đi thôi!"
Nàng ta tăng tốc, Diệp Huyên cũng làm theo.
Một chốc sau, hai người đã đi vào sâu trong lòng núi. Không gian bốn phía vẫn đen đặc một màu, không thấy được gì, nhưng hai người đều là người tu hành nên cũng không gặp cản trở.
Bỗng nhiên, A Kỳ dừng bước, nhìn sang Diệp Huyên. Hắn cười hỏi: “Sao vậy, A Kỳ cô nương?"
Nàng ta nhoẻn môi: “Ai cũng nói ngươi thông minh, ta lại thấy không phải”.
Diệp Huyên vẫn duy trì nụ cười: “Cô nương nói vậy là có ý gì?"
A Kỳ lùi về
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bỗng A Kỳ lên tiếng: “Thư viện Vạn Duy đang do ai làm viện trưởng?" Diệp Huyên: “Phu tử”. Nàng ta gật đầu: “Nghe nói bọn họ có một món báu vật, tên là thư phòng Vạn Duy, hình như đang ở..”. "Trong tay ta”, Diệp Huyên cười đáp. AdvertisementA Kỳ nhìn hắn một cái rồi im lặng. Hai người tiếp tục đi về trước. Chừng nửa giờ sau, A Kỳ dừng lại, nhìn về một ngọn núi cách đó không xa, có bày mấy pho tượng đá ở trước. AdvertisementA Kỳ: “Chính là nơi kia. Trong lòng núi này từng là nơi cư ngụ của một vị thần, nhưng đã bỏ mạng sau trận đại chiến ban sơ ấy”. Diệp Huyên hỏi: “Có nguy hiểm không?" Nàng ta gật đầu: “Chắc chắn có. Nơi này đã được phát hiện từ trước rồi nhưng không có ai vào”. Diệp Huyên nhìn vào trong lòng núi, hỏi thầm: “Tiền bối có cảm nhận được tình hình bên trong không?" Tầng chín: “An toàn! Không có gì hết! Vào đê!" Diệp Huyên đen hết cả mặt. Cái quái gì thế này? Người này rõ ràng muốn bịp hắn! A Kỳ lên tiếng: “Chúng ta vào thôi”. Diệp Huyên gật đầu. Hai người chẳng mất bao lâu đã đi đến trước lòng núi, nhìn vào chỉ thấy một màu đen nhánh. Diệp Huyên đưa thần thức vào trong dò xét, nào ngờ chỉ vừa xâm nhập đã biến mất. Hắn không khỏi nhăn mày. A Kỳ lên tiếng: “Vô dụng thôi. Nơi này rất đặc biệt, thần thức không vào được”. Diệp Huyên nhìn sang: “Cùng vào chứ?" Nàng ta gật đầu. Sau khi đi và lòng núi, Diệp Huyên bỗng cảm nhận được một luồng áp lực vô hình dồn xuống. Hắn không khỏi cau mày, nghĩ thầm nơi này không đơn giản. Bỗng tiếng A Kỳ vang lên: “Ta cảm giác được đằng trước có thứ gì, đi thôi!" Nàng ta tăng tốc, Diệp Huyên cũng làm theo. Một chốc sau, hai người đã đi vào sâu trong lòng núi. Không gian bốn phía vẫn đen đặc một màu, không thấy được gì, nhưng hai người đều là người tu hành nên cũng không gặp cản trở. Bỗng nhiên, A Kỳ dừng bước, nhìn sang Diệp Huyên. Hắn cười hỏi: “Sao vậy, A Kỳ cô nương?" Nàng ta nhoẻn môi: “Ai cũng nói ngươi thông minh, ta lại thấy không phải”. Diệp Huyên vẫn duy trì nụ cười: “Cô nương nói vậy là có ý gì?" A Kỳ lùi về