Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 3774
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. A Mục đi đến bên người Diệp Huyên, khẽ huých hắn một cái rồi hất cằm về phía ông lão cầm đầu: “Ông ta là Tứ Bộ Thiên Long, thịt ngon hơn nhiều”. Diệp Huyên: “...”Diệp Huyên nghe xong chỉ muốn đập đầu tại chỗ. AdvertisementNàng ta điên rồi hay gì? Đây là Thiên Long đấy! Một người hắn còn chưa chắc thắng được, nói chi đến sáu. AdvertisementVậy mà nàng ta chỉ nghĩ đến ăn? Đại tế ti ai cũng vô tư thế này à? Nhưng đối diện Diệp Huyên, trong mắt của ông lão dẫn đầu nhóm Thiên Long chỉ có sự kiêng kỵ khi nhìn A Mục. Ông ta biết sự tồn tại của Đại tế ti ở Vu tộc không khác gì thần linh, biết sự đáng sợ của họ. Chỉ một câu nói của họ, có thể khiến vô số người Vu tộc cam nguyện chịu chết. Có thể nói, địa vị của Đại tế ti còn trên cả tộc trưởng. Bởi vì mỗi vị tộc trưởng đều phải do Đại tế ti tự mình bổ nhiệm, mà chỉ có người được Đại tế ti công nhận mới là tộc trưởng hợp pháp. Ông ta khẽ cất tiếng: “Chào Đại tế ti”. A Mục gật đầu: “Cũng chào ông”. Sắc mặt Thiên Long bỗng trở nên dữ tợn: “Đại tế ti, Thiên tộc ta tuy đối nghịch với Vu tộc nhưng vẫn luôn tôn trọng lẫn nhau. Hôm nay cô giết Thiên Long tộc ta, còn lột da, rút gân, trích máu, hầm thịt, có phải quá đáng rồi không?" Tuy giọng ông ta vẫn bình thản nhưng Diệp Huyên có thể cảm nhận được lửa giận cháy hừng hực trong đó. A Mục tròn mắt nhìn, chỉ tay sang Diệp Huyên: “Do hắn làm đấy, ta chỉ ăn ké chút thịt mà thôi”. Diệp Huyên suýt nữa tan vỡ. Chưa gì đã bị bán đứng rồi?! Nghe vậy, ông lão Thiên Long quay sang nhìn Diệp Huyên chằm chằm mà không nói gì, nhưng nhiệt độ xung quanh bỗng hạ xuống. Diệp Huyên nói: “Ta là người của Kiếm Tông! Kiếm Tông đấy! Ông nghe qua chưa?" "Chưa từng”. Diệp Huyên ngẩn tò te, khi quay sang A Mục thì cũng nghe nàng ta nói: “Ta cũng chưa nghe bao giờ. Nổi tiếng lắm à?" Diệp Huyên: “...” Ông lão Thiên Long gằn lên: “Nhân loại! Thiên Long ta có thù oán gì với các hạ mà lại ra tay như vậy?" Diệp Huyên gật gù rồi nói: “Ông đã hỏi thì ta trả lời. Có trời chứng giám, là do con rồng kia của tộc các ông ra tay trước! Không tin
A Mục đi đến bên người Diệp Huyên, khẽ huých hắn một cái rồi hất cằm về phía ông lão cầm đầu: “Ông ta là Tứ Bộ Thiên Long, thịt ngon hơn nhiều”.
Diệp Huyên: “...”
Diệp Huyên nghe xong chỉ muốn đập đầu tại chỗ.
Advertisement
Nàng ta điên rồi hay gì?
Đây là Thiên Long đấy! Một người hắn còn chưa chắc thắng được, nói chi đến sáu.
Advertisement
Vậy mà nàng ta chỉ nghĩ đến ăn?
Đại tế ti ai cũng vô tư thế này à?
Nhưng đối diện Diệp Huyên, trong mắt của ông lão dẫn đầu nhóm Thiên Long chỉ có sự kiêng kỵ khi nhìn A Mục.
Ông ta biết sự tồn tại của Đại tế ti ở Vu tộc không khác gì thần linh, biết sự đáng sợ của họ.
Chỉ một câu nói của họ, có thể khiến vô số người Vu tộc cam nguyện chịu chết.
Có thể nói, địa vị của Đại tế ti còn trên cả tộc trưởng. Bởi vì mỗi vị tộc trưởng đều phải do Đại tế ti tự mình bổ nhiệm, mà chỉ có người được Đại tế ti công nhận mới là tộc trưởng hợp pháp.
Ông ta khẽ cất tiếng: “Chào Đại tế ti”.
A Mục gật đầu: “Cũng chào ông”.
Sắc mặt Thiên Long bỗng trở nên dữ tợn: “Đại tế ti, Thiên tộc ta tuy đối nghịch với Vu tộc nhưng vẫn luôn tôn trọng lẫn nhau. Hôm nay cô giết Thiên Long tộc ta, còn lột da, rút gân, trích máu, hầm thịt, có phải quá đáng rồi không?"
Tuy giọng ông ta vẫn bình thản nhưng Diệp Huyên có thể cảm nhận được lửa giận cháy hừng hực trong đó.
A Mục tròn mắt nhìn, chỉ tay sang Diệp Huyên: “Do hắn làm đấy, ta chỉ ăn ké chút thịt mà thôi”.
Diệp Huyên suýt nữa tan vỡ.
Chưa gì đã bị bán đứng rồi?!
Nghe vậy, ông lão Thiên Long quay sang nhìn Diệp Huyên chằm chằm mà không nói gì, nhưng nhiệt độ xung quanh bỗng hạ xuống.
Diệp Huyên nói: “Ta là người của Kiếm Tông! Kiếm Tông đấy! Ông nghe qua chưa?"
"Chưa từng”.
Diệp Huyên ngẩn tò te, khi quay sang A Mục thì cũng nghe nàng ta nói: “Ta cũng chưa nghe bao giờ. Nổi tiếng lắm à?"
Diệp Huyên: “...”
Ông lão Thiên Long gằn lên: “Nhân loại! Thiên Long ta có thù oán gì với các hạ mà lại ra tay như vậy?"
Diệp Huyên gật gù rồi nói: “Ông đã hỏi thì ta trả lời. Có trời chứng giám, là do con rồng kia của tộc các ông ra tay trước! Không tin
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. A Mục đi đến bên người Diệp Huyên, khẽ huých hắn một cái rồi hất cằm về phía ông lão cầm đầu: “Ông ta là Tứ Bộ Thiên Long, thịt ngon hơn nhiều”. Diệp Huyên: “...”Diệp Huyên nghe xong chỉ muốn đập đầu tại chỗ. AdvertisementNàng ta điên rồi hay gì? Đây là Thiên Long đấy! Một người hắn còn chưa chắc thắng được, nói chi đến sáu. AdvertisementVậy mà nàng ta chỉ nghĩ đến ăn? Đại tế ti ai cũng vô tư thế này à? Nhưng đối diện Diệp Huyên, trong mắt của ông lão dẫn đầu nhóm Thiên Long chỉ có sự kiêng kỵ khi nhìn A Mục. Ông ta biết sự tồn tại của Đại tế ti ở Vu tộc không khác gì thần linh, biết sự đáng sợ của họ. Chỉ một câu nói của họ, có thể khiến vô số người Vu tộc cam nguyện chịu chết. Có thể nói, địa vị của Đại tế ti còn trên cả tộc trưởng. Bởi vì mỗi vị tộc trưởng đều phải do Đại tế ti tự mình bổ nhiệm, mà chỉ có người được Đại tế ti công nhận mới là tộc trưởng hợp pháp. Ông ta khẽ cất tiếng: “Chào Đại tế ti”. A Mục gật đầu: “Cũng chào ông”. Sắc mặt Thiên Long bỗng trở nên dữ tợn: “Đại tế ti, Thiên tộc ta tuy đối nghịch với Vu tộc nhưng vẫn luôn tôn trọng lẫn nhau. Hôm nay cô giết Thiên Long tộc ta, còn lột da, rút gân, trích máu, hầm thịt, có phải quá đáng rồi không?" Tuy giọng ông ta vẫn bình thản nhưng Diệp Huyên có thể cảm nhận được lửa giận cháy hừng hực trong đó. A Mục tròn mắt nhìn, chỉ tay sang Diệp Huyên: “Do hắn làm đấy, ta chỉ ăn ké chút thịt mà thôi”. Diệp Huyên suýt nữa tan vỡ. Chưa gì đã bị bán đứng rồi?! Nghe vậy, ông lão Thiên Long quay sang nhìn Diệp Huyên chằm chằm mà không nói gì, nhưng nhiệt độ xung quanh bỗng hạ xuống. Diệp Huyên nói: “Ta là người của Kiếm Tông! Kiếm Tông đấy! Ông nghe qua chưa?" "Chưa từng”. Diệp Huyên ngẩn tò te, khi quay sang A Mục thì cũng nghe nàng ta nói: “Ta cũng chưa nghe bao giờ. Nổi tiếng lắm à?" Diệp Huyên: “...” Ông lão Thiên Long gằn lên: “Nhân loại! Thiên Long ta có thù oán gì với các hạ mà lại ra tay như vậy?" Diệp Huyên gật gù rồi nói: “Ông đã hỏi thì ta trả lời. Có trời chứng giám, là do con rồng kia của tộc các ông ra tay trước! Không tin