Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 3791

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cô gái một chân nhìn dòng sông phía trước: "Cô đang mưu tính cái gì đấy? Theo ta biết thì cô hẳn là không thiếu thứ gì hết!"  Tiểu Đạo cười không nói.  Cô gái một chân lắc đầu: "Cút đi!"  Tiểu Đạo cười ha ha, rồi xoay người rời đi.  AdvertisementBên trong hiệu cầm đồ, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, lúc này đây, những phù văn quỷ dị màu đỏ chót lại xuất hiện trên người hắn.  Toàn thân hắn đang có một luồng khí lưu cuộn trào.  A Mục bên cạnh thì lại tò mò quan sát xung quanh!  AdvertisementCứ thế, hai ngày sau, Diệp Huyên đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt hắn lại có những phù văn đỏ li ti dao động!  A Mục nhìn về phía Diệp Huyên: "Thế nào rồi?"  Diệp Huyên đứng dậy, hắn hít sâu một hơi: "Cảm thấy toàn thân tràn trề sức mạnh!"  A Mục gật đầu: "Tốt lắm! Bây giờ thân thể ngươi không kém gì Thiên Long bốn vân đâu, ngươi mà đấu đơn với ông lão kia thì có phần thắng rất lớn!"  Diệp Huyên trầm giọng nói: "Lão sẽ không đấu đơn với ta đâu!"  A Mục trừng mắt nhìn: "Hình như vậy thật! Ba ngày sắp qua rồi, chúng ta phải rời khỏi đây thật sao?"  Diệp Huyên nói: "Chỉ ta rời đi thôi, cô vẫn ở lại đây?"  A Mục vội vàng lắc đầu: "Ngươi là Vu thị của ta, ta phải theo ngươi chứ!"  Diệp Huyên trầm mặc một lát, sau đó nói: "Đi, ta dẫn cô đến một nơi!"  Nói xong, hắn liền vác A Mục lên đi.  Vừa mới ra khỏi ngục tối Vô Biên, đám Thiên Long lập tức nhìn thấy Diệp Huyên, Diệp Huyên cười ha ha: "Các ngươi tới đuổi theo ta đi này!"  Nói xong, hắn lập tức bỏ chạy.  Ông lão Thiên Long: "..."  ...Thấy Diệp Huyên lớn lối như thế, ông lão Thiên Long có chút khó hiểu.  Tên này có ý gì?  Nhưng không suy nghĩ gì nhiều, ông lão Thiên Long lập tức dẫn mấy con Thiên Long khác đuổi theo.  Dọc đường, A Mục trên lưng Diệp Huyên đột nhiên hỏi: "Ngươi định đến đâu?"  Diệp Huyên nói: "Tìm người giúp!"  A Mục trừng mắt nhìn: "Tìm ai?"  Diệp Huyên cười hì hì: "Cô sẽ biết ngay thôi".  Nói xong, tốc độ của hắn lại tăng nhanh lên!  Mà đám Thiên Long phía sau vẫn đang điên cuồng đuổi theo.  Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên đã đến một nơi hắn từng đến.  Chiến trường cổ! 

Cô gái một chân nhìn dòng sông phía trước: "Cô đang mưu tính cái gì đấy? Theo ta biết thì cô hẳn là không thiếu thứ gì hết!"  

Tiểu Đạo cười không nói.  

Cô gái một chân lắc đầu: "Cút đi!"  

Tiểu Đạo cười ha ha, rồi xoay người rời đi.  

Advertisement

Bên trong hiệu cầm đồ, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, lúc này đây, những phù văn quỷ dị màu đỏ chót lại xuất hiện trên người hắn.  

Toàn thân hắn đang có một luồng khí lưu cuộn trào.  

A Mục bên cạnh thì lại tò mò quan sát xung quanh!  

Advertisement

Cứ thế, hai ngày sau, Diệp Huyên đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt hắn lại có những phù văn đỏ li ti dao động!  

A Mục nhìn về phía Diệp Huyên: "Thế nào rồi?"  

Diệp Huyên đứng dậy, hắn hít sâu một hơi: "Cảm thấy toàn thân tràn trề sức mạnh!"  

A Mục gật đầu: "Tốt lắm! Bây giờ thân thể ngươi không kém gì Thiên Long bốn vân đâu, ngươi mà đấu đơn với ông lão kia thì có phần thắng rất lớn!"  

Diệp Huyên trầm giọng nói: "Lão sẽ không đấu đơn với ta đâu!"  

A Mục trừng mắt nhìn: "Hình như vậy thật! Ba ngày sắp qua rồi, chúng ta phải rời khỏi đây thật sao?"  

Diệp Huyên nói: "Chỉ ta rời đi thôi, cô vẫn ở lại đây?"  

A Mục vội vàng lắc đầu: "Ngươi là Vu thị của ta, ta phải theo ngươi chứ!"  

Diệp Huyên trầm mặc một lát, sau đó nói: "Đi, ta dẫn cô đến một nơi!"  

Nói xong, hắn liền vác A Mục lên đi.  

Vừa mới ra khỏi ngục tối Vô Biên, đám Thiên Long lập tức nhìn thấy Diệp Huyên, Diệp Huyên cười ha ha: "Các ngươi tới đuổi theo ta đi này!"  

Nói xong, hắn lập tức bỏ chạy.  

Ông lão Thiên Long: "..."  

...

Thấy Diệp Huyên lớn lối như thế, ông lão Thiên Long có chút khó hiểu.  

Tên này có ý gì?  

Nhưng không suy nghĩ gì nhiều, ông lão Thiên Long lập tức dẫn mấy con Thiên Long khác đuổi theo.  

Dọc đường, A Mục trên lưng Diệp Huyên đột nhiên hỏi: "Ngươi định đến đâu?"  

Diệp Huyên nói: "Tìm người giúp!"  

A Mục trừng mắt nhìn: "Tìm ai?"  

Diệp Huyên cười hì hì: "Cô sẽ biết ngay thôi".  

Nói xong, tốc độ của hắn lại tăng nhanh lên!  

Mà đám Thiên Long phía sau vẫn đang điên cuồng đuổi theo.  

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên đã đến một nơi hắn từng đến.  

Chiến trường cổ! 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cô gái một chân nhìn dòng sông phía trước: "Cô đang mưu tính cái gì đấy? Theo ta biết thì cô hẳn là không thiếu thứ gì hết!"  Tiểu Đạo cười không nói.  Cô gái một chân lắc đầu: "Cút đi!"  Tiểu Đạo cười ha ha, rồi xoay người rời đi.  AdvertisementBên trong hiệu cầm đồ, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, lúc này đây, những phù văn quỷ dị màu đỏ chót lại xuất hiện trên người hắn.  Toàn thân hắn đang có một luồng khí lưu cuộn trào.  A Mục bên cạnh thì lại tò mò quan sát xung quanh!  AdvertisementCứ thế, hai ngày sau, Diệp Huyên đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt hắn lại có những phù văn đỏ li ti dao động!  A Mục nhìn về phía Diệp Huyên: "Thế nào rồi?"  Diệp Huyên đứng dậy, hắn hít sâu một hơi: "Cảm thấy toàn thân tràn trề sức mạnh!"  A Mục gật đầu: "Tốt lắm! Bây giờ thân thể ngươi không kém gì Thiên Long bốn vân đâu, ngươi mà đấu đơn với ông lão kia thì có phần thắng rất lớn!"  Diệp Huyên trầm giọng nói: "Lão sẽ không đấu đơn với ta đâu!"  A Mục trừng mắt nhìn: "Hình như vậy thật! Ba ngày sắp qua rồi, chúng ta phải rời khỏi đây thật sao?"  Diệp Huyên nói: "Chỉ ta rời đi thôi, cô vẫn ở lại đây?"  A Mục vội vàng lắc đầu: "Ngươi là Vu thị của ta, ta phải theo ngươi chứ!"  Diệp Huyên trầm mặc một lát, sau đó nói: "Đi, ta dẫn cô đến một nơi!"  Nói xong, hắn liền vác A Mục lên đi.  Vừa mới ra khỏi ngục tối Vô Biên, đám Thiên Long lập tức nhìn thấy Diệp Huyên, Diệp Huyên cười ha ha: "Các ngươi tới đuổi theo ta đi này!"  Nói xong, hắn lập tức bỏ chạy.  Ông lão Thiên Long: "..."  ...Thấy Diệp Huyên lớn lối như thế, ông lão Thiên Long có chút khó hiểu.  Tên này có ý gì?  Nhưng không suy nghĩ gì nhiều, ông lão Thiên Long lập tức dẫn mấy con Thiên Long khác đuổi theo.  Dọc đường, A Mục trên lưng Diệp Huyên đột nhiên hỏi: "Ngươi định đến đâu?"  Diệp Huyên nói: "Tìm người giúp!"  A Mục trừng mắt nhìn: "Tìm ai?"  Diệp Huyên cười hì hì: "Cô sẽ biết ngay thôi".  Nói xong, tốc độ của hắn lại tăng nhanh lên!  Mà đám Thiên Long phía sau vẫn đang điên cuồng đuổi theo.  Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên đã đến một nơi hắn từng đến.  Chiến trường cổ! 

Chương 3791