Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 3808
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên nhíu mày: “Thiên Long bảy vân?” A Mục gật đầu: “Rất mạnh, dù kiếm của ngươi có thể khiến Thiên Long cấp bậc này bị thương, nhưng thực lực của đối phương bỏ xa ngươi, chỉ cần đối phương không ngu đến mức dùng đầu đỡ kiếm của ngươi thì ngươi sẽ không thể thắng được!” Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi! Chúng ta đi tới tinh vực Thiên Đạo thôi!” AdvertisementA Mục nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta cần phải nhắc nhở ngươi, Thiên Đạo không dễ trêu vào đâu, ngươi đi tìm con Chân Phượng cuối cùng kia thì đồng nghĩa với việc ngươi sẽ đắc tội nàng ta, ngươi có sợ không?” Thiên Đạo! Diệp Huyên ngẫm nghĩa một lát, sau đó nói: “Nàng ta sẽ không hẹp hòi thế đâu nhỉ?” AdvertisementA Mục nghiêm túc đáp: “Thiên Đạo rất hẹp hòi! Cho nên ngươi phải suy nghĩ kỹ!” Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: “Đi!” A Mục gật đầu: “Được! Ta đi với ngươi!” Nói xong, nàng ta nhìn nồi thịt rồng trước mặt: “Ăn xong rồi đi!” Diệp Huyên gật đầu: “Được!” Hai người bắt đầu điên cuồng càn quét thịt rồng trong nồi lớn. Khoảng nửa canh giờ sau, hai người đã ăn sạch thịt rồng trong nồi. A Mục liếm miệng, tỏ vẻ say mê: “Thịt Thiên Long này đúng là ngon thật, thật ra nếu nói ngon, thì còn có một loại thịt ngon hơn thịt Thiên Long này!” Diệp Huyên vội hỏi: “Thịt gì?” A Mục đáp: “Kỳ lân thượng cổ, thịt của loại thần thú này ăn ngon hơn!” Kỳ lân thượng cổ! Diệp Huyên chớp mắt: “Cô ăn rồi à?” A Mục cười hì hì, không nói lời nào. Diệp Huyên lại hỏi: “Kỳ lân thượng cổ có mạnh không?” Nụ cười trên mặt A Mục chợt biến mất: “Rất mạnh, thần thú tối cao, cùng một thời đại với Thiên Đạo, rất lợi hại!” Diệp Huyên gật đầu: “Vậy chúng ta đừng có ý đồ với nó! Đi, chúng ta đi tới tinh vực Thiên Đạo!” A Mục gật đầu: “Được!” Diệp Huyên nhanh chóng mang theo A Mục biến mất. Mà trong Hư Vô Duy Độ xa xa, một luồng long uy mạnh mẽ chợt bay lên, một khắc sau, long uy đó đã rời khỏi ngục tối Vô Biên. Trong khu mộ, ông lão trông mộ đang quét sân chợt dừng lại, lão ta quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lắc đầu thở dài: “Thật là một tên giỏi gây chuyện”. Nói xong, lão ta nhìn về phía khu mộ, lúc này, có mấy ngôi mộ
Diệp Huyên nhíu mày: “Thiên Long bảy vân?”
A Mục gật đầu: “Rất mạnh, dù kiếm của ngươi có thể khiến Thiên Long cấp bậc này bị thương, nhưng thực lực của đối phương bỏ xa ngươi, chỉ cần đối phương không ngu đến mức dùng đầu đỡ kiếm của ngươi thì ngươi sẽ không thể thắng được!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi! Chúng ta đi tới tinh vực Thiên Đạo thôi!”
Advertisement
A Mục nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta cần phải nhắc nhở ngươi, Thiên Đạo không dễ trêu vào đâu, ngươi đi tìm con Chân Phượng cuối cùng kia thì đồng nghĩa với việc ngươi sẽ đắc tội nàng ta, ngươi có sợ không?”
Thiên Đạo!
Diệp Huyên ngẫm nghĩa một lát, sau đó nói: “Nàng ta sẽ không hẹp hòi thế đâu nhỉ?”
Advertisement
A Mục nghiêm túc đáp: “Thiên Đạo rất hẹp hòi! Cho nên ngươi phải suy nghĩ kỹ!”
Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: “Đi!”
A Mục gật đầu: “Được! Ta đi với ngươi!”
Nói xong, nàng ta nhìn nồi thịt rồng trước mặt: “Ăn xong rồi đi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Hai người bắt đầu điên cuồng càn quét thịt rồng trong nồi lớn.
Khoảng nửa canh giờ sau, hai người đã ăn sạch thịt rồng trong nồi.
A Mục liếm miệng, tỏ vẻ say mê: “Thịt Thiên Long này đúng là ngon thật, thật ra nếu nói ngon, thì còn có một loại thịt ngon hơn thịt Thiên Long này!”
Diệp Huyên vội hỏi: “Thịt gì?”
A Mục đáp: “Kỳ lân thượng cổ, thịt của loại thần thú này ăn ngon hơn!”
Kỳ lân thượng cổ!
Diệp Huyên chớp mắt: “Cô ăn rồi à?”
A Mục cười hì hì, không nói lời nào.
Diệp Huyên lại hỏi: “Kỳ lân thượng cổ có mạnh không?”
Nụ cười trên mặt A Mục chợt biến mất: “Rất mạnh, thần thú tối cao, cùng một thời đại với Thiên Đạo, rất lợi hại!”
Diệp Huyên gật đầu: “Vậy chúng ta đừng có ý đồ với nó! Đi, chúng ta đi tới tinh vực Thiên Đạo!”
A Mục gật đầu: “Được!”
Diệp Huyên nhanh chóng mang theo A Mục biến mất.
Mà trong Hư Vô Duy Độ xa xa, một luồng long uy mạnh mẽ chợt bay lên, một khắc sau, long uy đó đã rời khỏi ngục tối Vô Biên.
Trong khu mộ, ông lão trông mộ đang quét sân chợt dừng lại, lão ta quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lắc đầu thở dài: “Thật là một tên giỏi gây chuyện”.
Nói xong, lão ta nhìn về phía khu mộ, lúc này, có mấy ngôi mộ
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên nhíu mày: “Thiên Long bảy vân?” A Mục gật đầu: “Rất mạnh, dù kiếm của ngươi có thể khiến Thiên Long cấp bậc này bị thương, nhưng thực lực của đối phương bỏ xa ngươi, chỉ cần đối phương không ngu đến mức dùng đầu đỡ kiếm của ngươi thì ngươi sẽ không thể thắng được!” Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi! Chúng ta đi tới tinh vực Thiên Đạo thôi!” AdvertisementA Mục nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta cần phải nhắc nhở ngươi, Thiên Đạo không dễ trêu vào đâu, ngươi đi tìm con Chân Phượng cuối cùng kia thì đồng nghĩa với việc ngươi sẽ đắc tội nàng ta, ngươi có sợ không?” Thiên Đạo! Diệp Huyên ngẫm nghĩa một lát, sau đó nói: “Nàng ta sẽ không hẹp hòi thế đâu nhỉ?” AdvertisementA Mục nghiêm túc đáp: “Thiên Đạo rất hẹp hòi! Cho nên ngươi phải suy nghĩ kỹ!” Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: “Đi!” A Mục gật đầu: “Được! Ta đi với ngươi!” Nói xong, nàng ta nhìn nồi thịt rồng trước mặt: “Ăn xong rồi đi!” Diệp Huyên gật đầu: “Được!” Hai người bắt đầu điên cuồng càn quét thịt rồng trong nồi lớn. Khoảng nửa canh giờ sau, hai người đã ăn sạch thịt rồng trong nồi. A Mục liếm miệng, tỏ vẻ say mê: “Thịt Thiên Long này đúng là ngon thật, thật ra nếu nói ngon, thì còn có một loại thịt ngon hơn thịt Thiên Long này!” Diệp Huyên vội hỏi: “Thịt gì?” A Mục đáp: “Kỳ lân thượng cổ, thịt của loại thần thú này ăn ngon hơn!” Kỳ lân thượng cổ! Diệp Huyên chớp mắt: “Cô ăn rồi à?” A Mục cười hì hì, không nói lời nào. Diệp Huyên lại hỏi: “Kỳ lân thượng cổ có mạnh không?” Nụ cười trên mặt A Mục chợt biến mất: “Rất mạnh, thần thú tối cao, cùng một thời đại với Thiên Đạo, rất lợi hại!” Diệp Huyên gật đầu: “Vậy chúng ta đừng có ý đồ với nó! Đi, chúng ta đi tới tinh vực Thiên Đạo!” A Mục gật đầu: “Được!” Diệp Huyên nhanh chóng mang theo A Mục biến mất. Mà trong Hư Vô Duy Độ xa xa, một luồng long uy mạnh mẽ chợt bay lên, một khắc sau, long uy đó đã rời khỏi ngục tối Vô Biên. Trong khu mộ, ông lão trông mộ đang quét sân chợt dừng lại, lão ta quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lắc đầu thở dài: “Thật là một tên giỏi gây chuyện”. Nói xong, lão ta nhìn về phía khu mộ, lúc này, có mấy ngôi mộ