Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 3828

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. A Mục nhăn nhở: “Ta chỉ đến thăm thú thôi, không có ý gì khác”.  Nghê Tín lại nhìn Khởi Nguyên Thần Thụ, nói: “Ta cho rằng mục đích thật sự của các hạ lại là Khởi Nguyên Thần Thụ này”.  Đại tế ti chớp mắt: “Đúng luôn”.  AdvertisementDiệp Huyên: “...”  Nghê Tín nhoẻn cười: “Đại tế ti nếu có bản lĩnh thì cứ việc mang nó đi, bổn tướng tuyệt đối không ngăn cản”.  A Mục ngây ra. “Ông nói thật chứ?”  AdvertisementNghê Tín gật đầu. “Đúng vậy. Chỉ cần Đại tế ti có bản lĩnh mang nó đi, bổn tướng tuyệt đối không ngăn cản”.  Thấy A Mục nhìn sang, Diệp Huyên do dự một hồi rồi nói: “Các hạ đã nói vậy thì ta không khách khí”.  Dứt lời, hắn đưa tháp Giới Ngục ra, giơ lên trước Khởi Nguyên Thần Thụ: “Thu!"  Ầm!  Một luồng sức mạnh khổng lồ bao phủ lấy đại thụ, nhưng Khởi Nguyên Thần Thụ lại chẳng xê xích dù chỉ một li.  Diệp Huyên khẽ nhíu mày.  Sao lại không có gì xảy ra?  Thấy hắn nhìn sang, A Mục hạ giọng: “Ngươi phải bắt nó đi theo mới được”.  Diệp Huyên không biết nói gì. Làm sao hắn có thể bắt Khởi Nguyên Thần Thụ đi theo hắn được chứ?  Như nghĩ đến gì đó, hắn hỏi: “Hay là chúng ta đánh nó?"  A Mục do dự: “Ngươi đánh không lại đâu”.  Diệp Huyên: “...”  Ở nơi xa, Thần Tướng Nghê Tín nhếch mép khinh thường: “Các ngươi sao xứng có được Thần Thụ này?"  Diệp Huyên đang muốn nói gì thì Tiểu Linh Nhi bỗng xuất hiện trước mặt ắn.  Cô bé nhìn Thần Thụ rồi nói: “Đại ca, ta muốn cái cây này”.  Diệp Huyên chớp mắt: “Muội bảo nó đi theo chúng ta được không?"  Tiểu Linh Nhi hỏi Khởi Nguyên Thần Thụ: “Đi theo ta không?"  Không có tiếng trả lời.  Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.  Nào ngờ Tiểu Linh Nhi lại lấy ra một chiếc hộp, vỗ nhẹ vào nó: “Bạch!"  Hộp run lên rồi mở ra, để một tia sáng trắng thoát ra. Từ trong đó, một đứa nhóc với

A Mục nhăn nhở: “Ta chỉ đến thăm thú thôi, không có ý gì khác”.  

Nghê Tín lại nhìn Khởi Nguyên Thần Thụ, nói: “Ta cho rằng mục đích thật sự của các hạ lại là Khởi Nguyên Thần Thụ này”.  

Đại tế ti chớp mắt: “Đúng luôn”.  

Advertisement

Diệp Huyên: “...”  

Nghê Tín nhoẻn cười: “Đại tế ti nếu có bản lĩnh thì cứ việc mang nó đi, bổn tướng tuyệt đối không ngăn cản”.  

A Mục ngây ra. “Ông nói thật chứ?”  

Advertisement

Nghê Tín gật đầu. “Đúng vậy. Chỉ cần Đại tế ti có bản lĩnh mang nó đi, bổn tướng tuyệt đối không ngăn cản”.  

Thấy A Mục nhìn sang, Diệp Huyên do dự một hồi rồi nói: “Các hạ đã nói vậy thì ta không khách khí”.  

Dứt lời, hắn đưa tháp Giới Ngục ra, giơ lên trước Khởi Nguyên Thần Thụ: “Thu!"  

Ầm!  

Một luồng sức mạnh khổng lồ bao phủ lấy đại thụ, nhưng Khởi Nguyên Thần Thụ lại chẳng xê xích dù chỉ một li.  

Diệp Huyên khẽ nhíu mày.  

Sao lại không có gì xảy ra?  

Thấy hắn nhìn sang, A Mục hạ giọng: “Ngươi phải bắt nó đi theo mới được”.  

Diệp Huyên không biết nói gì. Làm sao hắn có thể bắt Khởi Nguyên Thần Thụ đi theo hắn được chứ?  

Như nghĩ đến gì đó, hắn hỏi: “Hay là chúng ta đánh nó?"  

A Mục do dự: “Ngươi đánh không lại đâu”.  

Diệp Huyên: “...”  

Ở nơi xa, Thần Tướng Nghê Tín nhếch mép khinh thường: “Các ngươi sao xứng có được Thần Thụ này?"  

Diệp Huyên đang muốn nói gì thì Tiểu Linh Nhi bỗng xuất hiện trước mặt ắn.  

Cô bé nhìn Thần Thụ rồi nói: “Đại ca, ta muốn cái cây này”.  

Diệp Huyên chớp mắt: “Muội bảo nó đi theo chúng ta được không?"  

Tiểu Linh Nhi hỏi Khởi Nguyên Thần Thụ: “Đi theo ta không?"  

Không có tiếng trả lời.  

Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.  

Nào ngờ Tiểu Linh Nhi lại lấy ra một chiếc hộp, vỗ nhẹ vào nó: “Bạch!"  

Hộp run lên rồi mở ra, để một tia sáng trắng thoát ra. Từ trong đó, một đứa nhóc với

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. A Mục nhăn nhở: “Ta chỉ đến thăm thú thôi, không có ý gì khác”.  Nghê Tín lại nhìn Khởi Nguyên Thần Thụ, nói: “Ta cho rằng mục đích thật sự của các hạ lại là Khởi Nguyên Thần Thụ này”.  Đại tế ti chớp mắt: “Đúng luôn”.  AdvertisementDiệp Huyên: “...”  Nghê Tín nhoẻn cười: “Đại tế ti nếu có bản lĩnh thì cứ việc mang nó đi, bổn tướng tuyệt đối không ngăn cản”.  A Mục ngây ra. “Ông nói thật chứ?”  AdvertisementNghê Tín gật đầu. “Đúng vậy. Chỉ cần Đại tế ti có bản lĩnh mang nó đi, bổn tướng tuyệt đối không ngăn cản”.  Thấy A Mục nhìn sang, Diệp Huyên do dự một hồi rồi nói: “Các hạ đã nói vậy thì ta không khách khí”.  Dứt lời, hắn đưa tháp Giới Ngục ra, giơ lên trước Khởi Nguyên Thần Thụ: “Thu!"  Ầm!  Một luồng sức mạnh khổng lồ bao phủ lấy đại thụ, nhưng Khởi Nguyên Thần Thụ lại chẳng xê xích dù chỉ một li.  Diệp Huyên khẽ nhíu mày.  Sao lại không có gì xảy ra?  Thấy hắn nhìn sang, A Mục hạ giọng: “Ngươi phải bắt nó đi theo mới được”.  Diệp Huyên không biết nói gì. Làm sao hắn có thể bắt Khởi Nguyên Thần Thụ đi theo hắn được chứ?  Như nghĩ đến gì đó, hắn hỏi: “Hay là chúng ta đánh nó?"  A Mục do dự: “Ngươi đánh không lại đâu”.  Diệp Huyên: “...”  Ở nơi xa, Thần Tướng Nghê Tín nhếch mép khinh thường: “Các ngươi sao xứng có được Thần Thụ này?"  Diệp Huyên đang muốn nói gì thì Tiểu Linh Nhi bỗng xuất hiện trước mặt ắn.  Cô bé nhìn Thần Thụ rồi nói: “Đại ca, ta muốn cái cây này”.  Diệp Huyên chớp mắt: “Muội bảo nó đi theo chúng ta được không?"  Tiểu Linh Nhi hỏi Khởi Nguyên Thần Thụ: “Đi theo ta không?"  Không có tiếng trả lời.  Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.  Nào ngờ Tiểu Linh Nhi lại lấy ra một chiếc hộp, vỗ nhẹ vào nó: “Bạch!"  Hộp run lên rồi mở ra, để một tia sáng trắng thoát ra. Từ trong đó, một đứa nhóc với

Chương 3828