Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 3907

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Không lâu sau, Diệp Huyên thành thạo chém bọ cạp ra từng phần.  Nhưng hắn lại phát hiện một vấn đề lớn, chính là cần lửa.  Lửa thì phải làm sao?  Lúc này, Diệp Huyên bỗng chốc cảm thấy mọi thứ đều quá khó khăn!  AdvertisementBấy giờ, hắn cảm giác như trở về lúc đã từng ở Thanh Thành!  Thanh Thành!  AdvertisementNghĩ đến lúc đó, Diệp Huyên bất giác cười khổ.  Lúc đó quả thực quá khổ!  Để đem lại lợi ích cho gia tộc, bình thường hắn đều ở trong núi sâu chém giết với gia tộc khác mấy ngày mấy đêm!  Nghĩ đến đây, Diệp Huyên chợt bật cười.  Chẳng phải chỉ là không có tu vi sao?  Chẳng phải chỉ là không có vật ngoài thân thôi sao?  Chẳng lẽ bản thân không có những thứ này thì sẽ trở thành người vô dụng sao?  Nghĩ đến đây, Diệp Huyên đột nhiên cảm thấy ý chí chiến đấu bừng bừng, hắn lập tức ăn thịt bọ cạp kia, thịt bọ cạp hơi đắng, nhưng để lấp đầy bụng và bổ sung thể lực, hắn không thể không ăn!  Sống sót quan trọng hơn mọi thứ!  Một lúc sau, Diệp Huyên cảm thấy khôi phục một ít sức lực, hắn quét mắt nhìn xung quanh, xung quanh mênh mông đều là sa mạc.  Nhưng bây giờ hắn buộc phải nghĩ cách đi ra ngoài!  Diệp Huyên quấn một miếng thịt bọ cạp, sau đó dùng miếng vải buộc kỹ quanh eo, tiếp đó hắn đi về phía xa.  Lúc này, chân trời đột nhiên xuất hiện mặt trời gay gắt!  Thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi!  Nước!  Nhất định phải có nước!  Với tình hình hắn hiện tại, lâu nhất thì chỉ có thể chịu đựng được ba ngày, nếu ba ngày sau không có nước, hắn sẽ chết!  Mà thịt bọ cạp trên người cũng chỉ có thể giúp hắn chống chọi được hai ngày!  Cấp bách!  Sắc mặt Diệp Huyên u ám, đi về phía xa.  Trên đường, vẻ mặt Diệp Huyên phòng bị, không dám sơ suất gì, mà trong tay trái hắn là một cái đuôi bọ cạp sắc nhọn, là do hắn lấy từ trên người bọ cạp.  Mà cái này chính là vũ khí hiện tại của hắn.  Đi được khoảng chừng nửa canh giờ, Diệp Huyên dừng lại, bởi vì ở phía xa e rằng cũng là một vùng sa mạc!  Diệp Huyên đứng tại chỗ trầm tư.  Đi như vậy căn bản không ổn, không chỉ tiêu hao thể lực mà còn dễ bị đi lạc. 

Không lâu sau, Diệp Huyên thành thạo chém bọ cạp ra từng phần.  

Nhưng hắn lại phát hiện một vấn đề lớn, chính là cần lửa.  

Lửa thì phải làm sao?  

Lúc này, Diệp Huyên bỗng chốc cảm thấy mọi thứ đều quá khó khăn!  

Advertisement

Bấy giờ, hắn cảm giác như trở về lúc đã từng ở Thanh Thành!  

Thanh Thành!  

Advertisement

Nghĩ đến lúc đó, Diệp Huyên bất giác cười khổ.  

Lúc đó quả thực quá khổ!  

Để đem lại lợi ích cho gia tộc, bình thường hắn đều ở trong núi sâu chém giết với gia tộc khác mấy ngày mấy đêm!  

Nghĩ đến đây, Diệp Huyên chợt bật cười.  

Chẳng phải chỉ là không có tu vi sao?  

Chẳng phải chỉ là không có vật ngoài thân thôi sao?  

Chẳng lẽ bản thân không có những thứ này thì sẽ trở thành người vô dụng sao?  

Nghĩ đến đây, Diệp Huyên đột nhiên cảm thấy ý chí chiến đấu bừng bừng, hắn lập tức ăn thịt bọ cạp kia, thịt bọ cạp hơi đắng, nhưng để lấp đầy bụng và bổ sung thể lực, hắn không thể không ăn!  

Sống sót quan trọng hơn mọi thứ!  

Một lúc sau, Diệp Huyên cảm thấy khôi phục một ít sức lực, hắn quét mắt nhìn xung quanh, xung quanh mênh mông đều là sa mạc.  

Nhưng bây giờ hắn buộc phải nghĩ cách đi ra ngoài!  

Diệp Huyên quấn một miếng thịt bọ cạp, sau đó dùng miếng vải buộc kỹ quanh eo, tiếp đó hắn đi về phía xa.  

Lúc này, chân trời đột nhiên xuất hiện mặt trời gay gắt!  

Thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi!  

Nước!  

Nhất định phải có nước!  

Với tình hình hắn hiện tại, lâu nhất thì chỉ có thể chịu đựng được ba ngày, nếu ba ngày sau không có nước, hắn sẽ chết!  

Mà thịt bọ cạp trên người cũng chỉ có thể giúp hắn chống chọi được hai ngày!  

Cấp bách!  

Sắc mặt Diệp Huyên u ám, đi về phía xa.  

Trên đường, vẻ mặt Diệp Huyên phòng bị, không dám sơ suất gì, mà trong tay trái hắn là một cái đuôi bọ cạp sắc nhọn, là do hắn lấy từ trên người bọ cạp.  

Mà cái này chính là vũ khí hiện tại của hắn.  

Đi được khoảng chừng nửa canh giờ, Diệp Huyên dừng lại, bởi vì ở phía xa e rằng cũng là một vùng sa mạc!  

Diệp Huyên đứng tại chỗ trầm tư.  

Đi như vậy căn bản không ổn, không chỉ tiêu hao thể lực mà còn dễ bị đi lạc. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Không lâu sau, Diệp Huyên thành thạo chém bọ cạp ra từng phần.  Nhưng hắn lại phát hiện một vấn đề lớn, chính là cần lửa.  Lửa thì phải làm sao?  Lúc này, Diệp Huyên bỗng chốc cảm thấy mọi thứ đều quá khó khăn!  AdvertisementBấy giờ, hắn cảm giác như trở về lúc đã từng ở Thanh Thành!  Thanh Thành!  AdvertisementNghĩ đến lúc đó, Diệp Huyên bất giác cười khổ.  Lúc đó quả thực quá khổ!  Để đem lại lợi ích cho gia tộc, bình thường hắn đều ở trong núi sâu chém giết với gia tộc khác mấy ngày mấy đêm!  Nghĩ đến đây, Diệp Huyên chợt bật cười.  Chẳng phải chỉ là không có tu vi sao?  Chẳng phải chỉ là không có vật ngoài thân thôi sao?  Chẳng lẽ bản thân không có những thứ này thì sẽ trở thành người vô dụng sao?  Nghĩ đến đây, Diệp Huyên đột nhiên cảm thấy ý chí chiến đấu bừng bừng, hắn lập tức ăn thịt bọ cạp kia, thịt bọ cạp hơi đắng, nhưng để lấp đầy bụng và bổ sung thể lực, hắn không thể không ăn!  Sống sót quan trọng hơn mọi thứ!  Một lúc sau, Diệp Huyên cảm thấy khôi phục một ít sức lực, hắn quét mắt nhìn xung quanh, xung quanh mênh mông đều là sa mạc.  Nhưng bây giờ hắn buộc phải nghĩ cách đi ra ngoài!  Diệp Huyên quấn một miếng thịt bọ cạp, sau đó dùng miếng vải buộc kỹ quanh eo, tiếp đó hắn đi về phía xa.  Lúc này, chân trời đột nhiên xuất hiện mặt trời gay gắt!  Thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi!  Nước!  Nhất định phải có nước!  Với tình hình hắn hiện tại, lâu nhất thì chỉ có thể chịu đựng được ba ngày, nếu ba ngày sau không có nước, hắn sẽ chết!  Mà thịt bọ cạp trên người cũng chỉ có thể giúp hắn chống chọi được hai ngày!  Cấp bách!  Sắc mặt Diệp Huyên u ám, đi về phía xa.  Trên đường, vẻ mặt Diệp Huyên phòng bị, không dám sơ suất gì, mà trong tay trái hắn là một cái đuôi bọ cạp sắc nhọn, là do hắn lấy từ trên người bọ cạp.  Mà cái này chính là vũ khí hiện tại của hắn.  Đi được khoảng chừng nửa canh giờ, Diệp Huyên dừng lại, bởi vì ở phía xa e rằng cũng là một vùng sa mạc!  Diệp Huyên đứng tại chỗ trầm tư.  Đi như vậy căn bản không ổn, không chỉ tiêu hao thể lực mà còn dễ bị đi lạc. 

Chương 3907