Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 3987

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Từ không gian đen nhánh, một lực thôn tính mạnh mẽ bỗng nhào về phía nàng, nhưng lại không tạo nên được thương tổn gì.  Một hồi sau, cô gái xoay người mà đi, chỉ chốc lát đã biến mất trong biển sao mịt mờ.  Mà nơi ấy hoàn toàn ngược lại với phương hướng nàng bước đi ngay từ đầu.  ...  AdvertisementTrên một thảo nguyên nào đó, có một cô gái ngồi xổm bên bờ sông trong vắt thấy đáy.  Nàng ta đang nghiêm túc đếm từng chú cá nhỏ dưới sông.  AdvertisementĐúng lúc ấy, một hư ảnh hình người xuất hiện cách đó không xa, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.  Cô gái ngẩng đầu, cười nói: “Ta đã nói rồi, sẽ không chạy đâu”.  Hư ảnh: “Ta vẫn luôn tò mò, vì sao các hạ không phản kháng?"  "Vì sao phải phản kháng? Đợi ở đây vừa nhàn nhã lại tự do, tốt vô cùng”.  Hư ảnh hạ giọng: “Cô đã từng đi gặp hắn”.  Cô gái gật đầu: “Đúng hơn là gặp người phụ nữ kia. Ta vốn muốn giữ nàng lại, nhưng nàng chẳng thèm đếm xỉa gì ta”.  Hư ảnh: “Cô sợ nàng ta?"  Cô gái cười: “Vì sao phải sợ chứ? Ta đây là người tốt, chưa từng làm gì có lỗi với nàng”.  "Hình như các hạ không phải người cơ mà?"  Cô gái lắc đầu: “Chỉ cần ta muốn thì có thể là người thôi, nhưng ngươi nói ta là gì khác cũng được”.  Hư ảnh im lặng một hồi: “Phong ấn Hắc Ám giới đã được giải trừ hoàn toàn, là do chúng ta làm”.  Cô gái nhoẻn môi cười: “Làm tốt lắm”.  Hư ảnh: “...”  Tác giả có lời muốn nói:  Giữa thể diện và phiếu vote, các bạn nghĩ tôi sẽ chọn cái nào?Nơi bờ sông, hư ảnh lẳng lặng đứng.  Cô gái đối diện bỗng nhẹ nhàng vươn tay, bắt được một chú cá nhỏ.  Nàng ta nhoẻn miệng cười, chạm nhẹ vào đầu cá rồi thả nó về sông.  Nhưng con vật kia lại không muốn đi, cứ bồi hồi bơi trước mặt nàng ta, lúc lắc cái đuôi như đang biểu đạt điều gì đó.  Hư ảnh bỗng lên tiếng: “Các Chính Thần bị cô phong ấn kia sắp thoát ra rồi”.  Cô gái cười: “Ra thì ra thôi”.  Hư ảnh cau mày: “Cô không quan tâm?"  "Chúng sinh đều có số, ta quan tâm thì được ích gì?" 

Từ không gian đen nhánh, một lực thôn tính mạnh mẽ bỗng nhào về phía nàng, nhưng lại không tạo nên được thương tổn gì.  

Một hồi sau, cô gái xoay người mà đi, chỉ chốc lát đã biến mất trong biển sao mịt mờ.  

Mà nơi ấy hoàn toàn ngược lại với phương hướng nàng bước đi ngay từ đầu.  

...  

Advertisement

Trên một thảo nguyên nào đó, có một cô gái ngồi xổm bên bờ sông trong vắt thấy đáy.  

Nàng ta đang nghiêm túc đếm từng chú cá nhỏ dưới sông.  

Advertisement

Đúng lúc ấy, một hư ảnh hình người xuất hiện cách đó không xa, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.  

Cô gái ngẩng đầu, cười nói: “Ta đã nói rồi, sẽ không chạy đâu”.  

Hư ảnh: “Ta vẫn luôn tò mò, vì sao các hạ không phản kháng?"  

"Vì sao phải phản kháng? Đợi ở đây vừa nhàn nhã lại tự do, tốt vô cùng”.  

Hư ảnh hạ giọng: “Cô đã từng đi gặp hắn”.  

Cô gái gật đầu: “Đúng hơn là gặp người phụ nữ kia. Ta vốn muốn giữ nàng lại, nhưng nàng chẳng thèm đếm xỉa gì ta”.  

Hư ảnh: “Cô sợ nàng ta?"  

Cô gái cười: “Vì sao phải sợ chứ? Ta đây là người tốt, chưa từng làm gì có lỗi với nàng”.  

"Hình như các hạ không phải người cơ mà?"  

Cô gái lắc đầu: “Chỉ cần ta muốn thì có thể là người thôi, nhưng ngươi nói ta là gì khác cũng được”.  

Hư ảnh im lặng một hồi: “Phong ấn Hắc Ám giới đã được giải trừ hoàn toàn, là do chúng ta làm”.  

Cô gái nhoẻn môi cười: “Làm tốt lắm”.  

Hư ảnh: “...”  

Tác giả có lời muốn nói:  

Giữa thể diện và phiếu vote, các bạn nghĩ tôi sẽ chọn cái nào?

Nơi bờ sông, hư ảnh lẳng lặng đứng.  

Cô gái đối diện bỗng nhẹ nhàng vươn tay, bắt được một chú cá nhỏ.  

Nàng ta nhoẻn miệng cười, chạm nhẹ vào đầu cá rồi thả nó về sông.  

Nhưng con vật kia lại không muốn đi, cứ bồi hồi bơi trước mặt nàng ta, lúc lắc cái đuôi như đang biểu đạt điều gì đó.  

Hư ảnh bỗng lên tiếng: “Các Chính Thần bị cô phong ấn kia sắp thoát ra rồi”.  

Cô gái cười: “Ra thì ra thôi”.  

Hư ảnh cau mày: “Cô không quan tâm?"  

"Chúng sinh đều có số, ta quan tâm thì được ích gì?" 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Từ không gian đen nhánh, một lực thôn tính mạnh mẽ bỗng nhào về phía nàng, nhưng lại không tạo nên được thương tổn gì.  Một hồi sau, cô gái xoay người mà đi, chỉ chốc lát đã biến mất trong biển sao mịt mờ.  Mà nơi ấy hoàn toàn ngược lại với phương hướng nàng bước đi ngay từ đầu.  ...  AdvertisementTrên một thảo nguyên nào đó, có một cô gái ngồi xổm bên bờ sông trong vắt thấy đáy.  Nàng ta đang nghiêm túc đếm từng chú cá nhỏ dưới sông.  AdvertisementĐúng lúc ấy, một hư ảnh hình người xuất hiện cách đó không xa, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.  Cô gái ngẩng đầu, cười nói: “Ta đã nói rồi, sẽ không chạy đâu”.  Hư ảnh: “Ta vẫn luôn tò mò, vì sao các hạ không phản kháng?"  "Vì sao phải phản kháng? Đợi ở đây vừa nhàn nhã lại tự do, tốt vô cùng”.  Hư ảnh hạ giọng: “Cô đã từng đi gặp hắn”.  Cô gái gật đầu: “Đúng hơn là gặp người phụ nữ kia. Ta vốn muốn giữ nàng lại, nhưng nàng chẳng thèm đếm xỉa gì ta”.  Hư ảnh: “Cô sợ nàng ta?"  Cô gái cười: “Vì sao phải sợ chứ? Ta đây là người tốt, chưa từng làm gì có lỗi với nàng”.  "Hình như các hạ không phải người cơ mà?"  Cô gái lắc đầu: “Chỉ cần ta muốn thì có thể là người thôi, nhưng ngươi nói ta là gì khác cũng được”.  Hư ảnh im lặng một hồi: “Phong ấn Hắc Ám giới đã được giải trừ hoàn toàn, là do chúng ta làm”.  Cô gái nhoẻn môi cười: “Làm tốt lắm”.  Hư ảnh: “...”  Tác giả có lời muốn nói:  Giữa thể diện và phiếu vote, các bạn nghĩ tôi sẽ chọn cái nào?Nơi bờ sông, hư ảnh lẳng lặng đứng.  Cô gái đối diện bỗng nhẹ nhàng vươn tay, bắt được một chú cá nhỏ.  Nàng ta nhoẻn miệng cười, chạm nhẹ vào đầu cá rồi thả nó về sông.  Nhưng con vật kia lại không muốn đi, cứ bồi hồi bơi trước mặt nàng ta, lúc lắc cái đuôi như đang biểu đạt điều gì đó.  Hư ảnh bỗng lên tiếng: “Các Chính Thần bị cô phong ấn kia sắp thoát ra rồi”.  Cô gái cười: “Ra thì ra thôi”.  Hư ảnh cau mày: “Cô không quan tâm?"  "Chúng sinh đều có số, ta quan tâm thì được ích gì?" 

Chương 3987