Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 3990
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thần Công và Vô Thiên nhìn nhau một cái rồi đi theo. Khi dẫn cả hai đến một vũ trụ nọ, hư ảnh đưa tay ra. Chiếc đĩa màu đen trong tay gã bắn ra, phóng một chùm tia sáng đen lên cao, thẳng vào lòng vũ trụ. Đợi một hồi, Thần Công hỏi: “Thượng Sứ đang làm gì?" Thượng Sứ đáp: “Nhờ người giúp đỡ”. AdvertisementThần Công đang muốn mở miệng thì chợt thấy chùm sáng kia biến mất, bèn cau mày. Thượng Sứ: “Sẽ có người đối phó Tiểu Đạo và Kiếm Tông, nhưng số còn lại phải do chúng ta giải quyết”. AdvertisementThần Công: “Thật sự sẽ được sao? Kiếm Tông không phải hạng đơn giản”. Thượng Sứ lạnh nhạt: “Lợi hại đến mấy thì liệu sẽ bằng phía trên sao?" Thần Công gật gù rồi cùng Thượng Sứ quay lại nhìn Vô Thiên: “Ám chủ của các người và vị Thượng chủ kia có thể ra tay chứ?" Vô Thiên không nói. Thượng Sứ lạnh lùng: “Chúng ta đã giúp các ngươi giữ chân Thiên Đạo, tạo cơ hội cho Hắc Ám giới các ngươi. Nếu bỏ lỡ lần này, các ngươi muốn trở mình lần nữa thì khó như lên trời!" Vô Thiên mở miệng, nhưng chưa kịp nói thì không gian trước mặt đã rung động. Ông ta khẽ ngẩn ra, đoạn nói với Thượng Sứ: “Ta cần chút thời gian”. Thượng Sứ: "Bao lâu?" Vô Thiên hạ giọng: “Ba ngày”. Thượng Sứ gật đầu: “Vậy ba ngày sau gặp lại”. Gã ta lập tức biến mất. Thượng Sứ đi rồi, Vô Thiên nói với Thần Công: “Ngươi tin gã không?" Thần Công lạnh nhạt nói: “Dù sao thì mục đích của họ là Diệp Huyên, đúng chứ?" Vô Thiên gật đầu: “Không có mâu thuẫn với chúng ta”. Thần Công: “Đối thủ của các ông và chúng ta đều là Thiên Đạo”. Vô Thiên khẽ nói: “Chuẩn bị đi, ba ngày sau gặp lại”. Ông ta nói xong thì cũng rời đi, để lại Thần Công trầm tư tại chỗ, không biết đang nghĩ gì. ... Tại chiến trường cổ, Ác Ma Nhạn đứng trên đỉnh núi, kế bên là Thần Đế. Thần Đế bỗng nhẹ giọng nói: “Bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua”. Ác Ma Nhạn: “Chúng ta không thể tiếp tục ra tay nữa”. Thần Đế nhìn sang, chỉ nghe nàng ta nói: “Mọi chuyện càng lúc càng phức tạp”. Thần Đế: “Là thế nào?" Một tia phức tạp lóe lên trong mắt Ác Ma Nhạn: “Ngươi không phát hiện ra ư? Đã có thế lực bên ngoài nhúng tay vào vũ trụ này rồi! Mục đích của bọn họ còn là Diệp Huyên. Nếu ta không đoán sai, họ chắc chắn cũng đang nhằm vào thư phòng. Chúng ta lại không thể so bì về thế lực với họ, nếu cứ tiếp tục nhằm vào Diệp Huyên, sẽ chỉ biến thành con tốt thí cho kẻ khác mà thôi”.
Thần Công và Vô Thiên nhìn nhau một cái rồi đi theo.
Khi dẫn cả hai đến một vũ trụ nọ, hư ảnh đưa tay ra. Chiếc đĩa màu đen trong tay gã bắn ra, phóng một chùm tia sáng đen lên cao, thẳng vào lòng vũ trụ.
Đợi một hồi, Thần Công hỏi: “Thượng Sứ đang làm gì?"
Thượng Sứ đáp: “Nhờ người giúp đỡ”.
Advertisement
Thần Công đang muốn mở miệng thì chợt thấy chùm sáng kia biến mất, bèn cau mày.
Thượng Sứ: “Sẽ có người đối phó Tiểu Đạo và Kiếm Tông, nhưng số còn lại phải do chúng ta giải quyết”.
Advertisement
Thần Công: “Thật sự sẽ được sao? Kiếm Tông không phải hạng đơn giản”.
Thượng Sứ lạnh nhạt: “Lợi hại đến mấy thì liệu sẽ bằng phía trên sao?"
Thần Công gật gù rồi cùng Thượng Sứ quay lại nhìn Vô Thiên: “Ám chủ của các người và vị Thượng chủ kia có thể ra tay chứ?"
Vô Thiên không nói.
Thượng Sứ lạnh lùng: “Chúng ta đã giúp các ngươi giữ chân Thiên Đạo, tạo cơ hội cho Hắc Ám giới các ngươi. Nếu bỏ lỡ lần này, các ngươi muốn trở mình lần nữa thì khó như lên trời!"
Vô Thiên mở miệng, nhưng chưa kịp nói thì không gian trước mặt đã rung động.
Ông ta khẽ ngẩn ra, đoạn nói với Thượng Sứ: “Ta cần chút thời gian”.
Thượng Sứ: "Bao lâu?"
Vô Thiên hạ giọng: “Ba ngày”.
Thượng Sứ gật đầu: “Vậy ba ngày sau gặp lại”.
Gã ta lập tức biến mất.
Thượng Sứ đi rồi, Vô Thiên nói với Thần Công: “Ngươi tin gã không?"
Thần Công lạnh nhạt nói: “Dù sao thì mục đích của họ là Diệp Huyên, đúng chứ?"
Vô Thiên gật đầu: “Không có mâu thuẫn với chúng ta”.
Thần Công: “Đối thủ của các ông và chúng ta đều là Thiên Đạo”.
Vô Thiên khẽ nói: “Chuẩn bị đi, ba ngày sau gặp lại”.
Ông ta nói xong thì cũng rời đi, để lại Thần Công trầm tư tại chỗ, không biết đang nghĩ gì.
...
Tại chiến trường cổ, Ác Ma Nhạn đứng trên đỉnh núi, kế bên là Thần Đế.
Thần Đế bỗng nhẹ giọng nói: “Bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua”.
Ác Ma Nhạn: “Chúng ta không thể tiếp tục ra tay nữa”.
Thần Đế nhìn sang, chỉ nghe nàng ta nói: “Mọi chuyện càng lúc càng phức tạp”.
Thần Đế: “Là thế nào?"
Một tia phức tạp lóe lên trong mắt Ác Ma Nhạn: “Ngươi không phát hiện ra ư? Đã có thế lực bên ngoài nhúng tay vào vũ trụ này rồi! Mục đích của bọn họ còn là Diệp Huyên. Nếu ta không đoán sai, họ chắc chắn cũng đang nhằm vào thư phòng. Chúng ta lại không thể so bì về thế lực với họ, nếu cứ tiếp tục nhằm vào Diệp Huyên, sẽ chỉ biến thành con tốt thí cho kẻ khác mà thôi”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thần Công và Vô Thiên nhìn nhau một cái rồi đi theo. Khi dẫn cả hai đến một vũ trụ nọ, hư ảnh đưa tay ra. Chiếc đĩa màu đen trong tay gã bắn ra, phóng một chùm tia sáng đen lên cao, thẳng vào lòng vũ trụ. Đợi một hồi, Thần Công hỏi: “Thượng Sứ đang làm gì?" Thượng Sứ đáp: “Nhờ người giúp đỡ”. AdvertisementThần Công đang muốn mở miệng thì chợt thấy chùm sáng kia biến mất, bèn cau mày. Thượng Sứ: “Sẽ có người đối phó Tiểu Đạo và Kiếm Tông, nhưng số còn lại phải do chúng ta giải quyết”. AdvertisementThần Công: “Thật sự sẽ được sao? Kiếm Tông không phải hạng đơn giản”. Thượng Sứ lạnh nhạt: “Lợi hại đến mấy thì liệu sẽ bằng phía trên sao?" Thần Công gật gù rồi cùng Thượng Sứ quay lại nhìn Vô Thiên: “Ám chủ của các người và vị Thượng chủ kia có thể ra tay chứ?" Vô Thiên không nói. Thượng Sứ lạnh lùng: “Chúng ta đã giúp các ngươi giữ chân Thiên Đạo, tạo cơ hội cho Hắc Ám giới các ngươi. Nếu bỏ lỡ lần này, các ngươi muốn trở mình lần nữa thì khó như lên trời!" Vô Thiên mở miệng, nhưng chưa kịp nói thì không gian trước mặt đã rung động. Ông ta khẽ ngẩn ra, đoạn nói với Thượng Sứ: “Ta cần chút thời gian”. Thượng Sứ: "Bao lâu?" Vô Thiên hạ giọng: “Ba ngày”. Thượng Sứ gật đầu: “Vậy ba ngày sau gặp lại”. Gã ta lập tức biến mất. Thượng Sứ đi rồi, Vô Thiên nói với Thần Công: “Ngươi tin gã không?" Thần Công lạnh nhạt nói: “Dù sao thì mục đích của họ là Diệp Huyên, đúng chứ?" Vô Thiên gật đầu: “Không có mâu thuẫn với chúng ta”. Thần Công: “Đối thủ của các ông và chúng ta đều là Thiên Đạo”. Vô Thiên khẽ nói: “Chuẩn bị đi, ba ngày sau gặp lại”. Ông ta nói xong thì cũng rời đi, để lại Thần Công trầm tư tại chỗ, không biết đang nghĩ gì. ... Tại chiến trường cổ, Ác Ma Nhạn đứng trên đỉnh núi, kế bên là Thần Đế. Thần Đế bỗng nhẹ giọng nói: “Bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua”. Ác Ma Nhạn: “Chúng ta không thể tiếp tục ra tay nữa”. Thần Đế nhìn sang, chỉ nghe nàng ta nói: “Mọi chuyện càng lúc càng phức tạp”. Thần Đế: “Là thế nào?" Một tia phức tạp lóe lên trong mắt Ác Ma Nhạn: “Ngươi không phát hiện ra ư? Đã có thế lực bên ngoài nhúng tay vào vũ trụ này rồi! Mục đích của bọn họ còn là Diệp Huyên. Nếu ta không đoán sai, họ chắc chắn cũng đang nhằm vào thư phòng. Chúng ta lại không thể so bì về thế lực với họ, nếu cứ tiếp tục nhằm vào Diệp Huyên, sẽ chỉ biến thành con tốt thí cho kẻ khác mà thôi”.