Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 3997

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên kéo Diệp Liên ra sau lưng, hắn đi về phía Vô Thiên rồi nhoẻn miệng cười: "Hay chúng ta đấu tay đôi đi, nếu ngươi thắng, thứ này sẽ là của ngươi, còn nếu ta thắng, ngươi phải rời đi, thấy sao?"  Vô Thiên híp mắt lại: "Ngươi chắc không?"  Diệp Huyên cười nói: "Kiếm tu nhất ngôn, tứ mã nan truy!"  Đúng lúc này, Thần Công bỗng xen ngang: "Tuyệt đối không được!"  AdvertisementVô Thiên nhìn về phía Thần Công: "Ngươi cảm thấy ta đánh không lại hắn?"  Thần Công trầm giọng nói: "Vô Thiên, tên Diệp Huyên này gian xảo vô cùng, thực lực của hắn kém xa ngươi, nhưng lại khiêu chiến với ngươi như thế, ngươi có thấy bình thường không?"  Vô Thiên im lặng.  AdvertisementThần Công lại nói: "Từ xưa đến nay, bao nhiêu người đã chết vì sự bất cẩn của bản thân? Hơn nữa, bây giờ ngươi chỉ là thể linh hồn, thực lực kém xa khi trước, bây giờ đánh một trận với hắn, nếu hắn giở trò xấu thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm!"  Vô Thiên nhìn Diệp Huyên ở trước mặt cách mình không xa, ông ta cười mỉa: "Ngươi nói không sai, nhưng ta vẫn muốn đánh với hắn một trận".  Tự tin!  Sắc mặt Thần Công lập tức trầm xuống.  Bị một kiếm tu trẻ tuổi như vậy khiêu chiến, sao Vô Thiên có thể từ chối được?  Đừng nói là Vô Thiên, dù Diệp Huyên khiêu chiến với gã, gã cũng sẽ không từ chối!  Đó là sự kiêu ngạo của cường giả!  Và là sự tự tin của cường giả!  Vô Thiên nhìn Diệp Huyên ở phía chân trời rồi cười bảo: "Nào, để ta xem thử rốt cuộc ngươi yêu nghiệt đến mức nào!"  Diệp Huyên cười ha ha, rồi hắn bỗng biến mất tại chỗ!  Một tia kiếm quang sắc lẻm chợt lóe lên!  Tốc độ hiện tại của Diệp Huyên còn nhanh hơn trước ít nhất năm lần!  Luân Hồi Cảnh!  Sau khi đạt đến Luân Hồi Cảnh, kiếm của Diệp Huyên tất nhiên cũng được cường hóa lên rất nhiều!  Vô Thiên ở phía xa vung tay áo, một làn sóng màu đen đột nhiên bắn ra.  Ầm!  Kiếm quang của Diệp Huyên bị đánh nát lập tức, nhưng đúng lúc ấy, bản thân Diệp Huyên lại xuất hiện trước mặt ông ta.  Vô Thiên khẽ nhíu mày: "Không gian!"  Chiêu kiếm này Diệp Huyên đã sử dụng đạo tắc Không Gian!  Vô Thiên lập tức vươn tay ra kẹp lấy đường kiếm của Diệp Huyên, nhưng vào lúc ấy, tay trái Diệp Huyên lại đột nhiên xuất ra một kiếm!  Kiếm Trấn Hồn!  Nháy mắt kiếm Trấn Hồn xuất hiện, sắc mặt Vô Thiên bỗng tái đi, lúc này, ông ta đã biết tại sao Diệp Huyên lại chọn mình để đấu tay đôi rồi!  

Diệp Huyên kéo Diệp Liên ra sau lưng, hắn đi về phía Vô Thiên rồi nhoẻn miệng cười: "Hay chúng ta đấu tay đôi đi, nếu ngươi thắng, thứ này sẽ là của ngươi, còn nếu ta thắng, ngươi phải rời đi, thấy sao?"  

Vô Thiên híp mắt lại: "Ngươi chắc không?"  

Diệp Huyên cười nói: "Kiếm tu nhất ngôn, tứ mã nan truy!"  

Đúng lúc này, Thần Công bỗng xen ngang: "Tuyệt đối không được!"  

Advertisement

Vô Thiên nhìn về phía Thần Công: "Ngươi cảm thấy ta đánh không lại hắn?"  

Thần Công trầm giọng nói: "Vô Thiên, tên Diệp Huyên này gian xảo vô cùng, thực lực của hắn kém xa ngươi, nhưng lại khiêu chiến với ngươi như thế, ngươi có thấy bình thường không?"  

Vô Thiên im lặng.  

Advertisement

Thần Công lại nói: "Từ xưa đến nay, bao nhiêu người đã chết vì sự bất cẩn của bản thân? Hơn nữa, bây giờ ngươi chỉ là thể linh hồn, thực lực kém xa khi trước, bây giờ đánh một trận với hắn, nếu hắn giở trò xấu thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm!"  

Vô Thiên nhìn Diệp Huyên ở trước mặt cách mình không xa, ông ta cười mỉa: "Ngươi nói không sai, nhưng ta vẫn muốn đánh với hắn một trận".  

Tự tin!  

Sắc mặt Thần Công lập tức trầm xuống.  

Bị một kiếm tu trẻ tuổi như vậy khiêu chiến, sao Vô Thiên có thể từ chối được?  

Đừng nói là Vô Thiên, dù Diệp Huyên khiêu chiến với gã, gã cũng sẽ không từ chối!  

Đó là sự kiêu ngạo của cường giả!  

Và là sự tự tin của cường giả!  

Vô Thiên nhìn Diệp Huyên ở phía chân trời rồi cười bảo: "Nào, để ta xem thử rốt cuộc ngươi yêu nghiệt đến mức nào!"  

Diệp Huyên cười ha ha, rồi hắn bỗng biến mất tại chỗ!  

Một tia kiếm quang sắc lẻm chợt lóe lên!  

Tốc độ hiện tại của Diệp Huyên còn nhanh hơn trước ít nhất năm lần!  

Luân Hồi Cảnh!  

Sau khi đạt đến Luân Hồi Cảnh, kiếm của Diệp Huyên tất nhiên cũng được cường hóa lên rất nhiều!  

Vô Thiên ở phía xa vung tay áo, một làn sóng màu đen đột nhiên bắn ra.  

Ầm!  

Kiếm quang của Diệp Huyên bị đánh nát lập tức, nhưng đúng lúc ấy, bản thân Diệp Huyên lại xuất hiện trước mặt ông ta.  

Vô Thiên khẽ nhíu mày: "Không gian!"  

Chiêu kiếm này Diệp Huyên đã sử dụng đạo tắc Không Gian!  

Vô Thiên lập tức vươn tay ra kẹp lấy đường kiếm của Diệp Huyên, nhưng vào lúc ấy, tay trái Diệp Huyên lại đột nhiên xuất ra một kiếm!  

Kiếm Trấn Hồn!  

Nháy mắt kiếm Trấn Hồn xuất hiện, sắc mặt Vô Thiên bỗng tái đi, lúc này, ông ta đã biết tại sao Diệp Huyên lại chọn mình để đấu tay đôi rồi!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên kéo Diệp Liên ra sau lưng, hắn đi về phía Vô Thiên rồi nhoẻn miệng cười: "Hay chúng ta đấu tay đôi đi, nếu ngươi thắng, thứ này sẽ là của ngươi, còn nếu ta thắng, ngươi phải rời đi, thấy sao?"  Vô Thiên híp mắt lại: "Ngươi chắc không?"  Diệp Huyên cười nói: "Kiếm tu nhất ngôn, tứ mã nan truy!"  Đúng lúc này, Thần Công bỗng xen ngang: "Tuyệt đối không được!"  AdvertisementVô Thiên nhìn về phía Thần Công: "Ngươi cảm thấy ta đánh không lại hắn?"  Thần Công trầm giọng nói: "Vô Thiên, tên Diệp Huyên này gian xảo vô cùng, thực lực của hắn kém xa ngươi, nhưng lại khiêu chiến với ngươi như thế, ngươi có thấy bình thường không?"  Vô Thiên im lặng.  AdvertisementThần Công lại nói: "Từ xưa đến nay, bao nhiêu người đã chết vì sự bất cẩn của bản thân? Hơn nữa, bây giờ ngươi chỉ là thể linh hồn, thực lực kém xa khi trước, bây giờ đánh một trận với hắn, nếu hắn giở trò xấu thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm!"  Vô Thiên nhìn Diệp Huyên ở trước mặt cách mình không xa, ông ta cười mỉa: "Ngươi nói không sai, nhưng ta vẫn muốn đánh với hắn một trận".  Tự tin!  Sắc mặt Thần Công lập tức trầm xuống.  Bị một kiếm tu trẻ tuổi như vậy khiêu chiến, sao Vô Thiên có thể từ chối được?  Đừng nói là Vô Thiên, dù Diệp Huyên khiêu chiến với gã, gã cũng sẽ không từ chối!  Đó là sự kiêu ngạo của cường giả!  Và là sự tự tin của cường giả!  Vô Thiên nhìn Diệp Huyên ở phía chân trời rồi cười bảo: "Nào, để ta xem thử rốt cuộc ngươi yêu nghiệt đến mức nào!"  Diệp Huyên cười ha ha, rồi hắn bỗng biến mất tại chỗ!  Một tia kiếm quang sắc lẻm chợt lóe lên!  Tốc độ hiện tại của Diệp Huyên còn nhanh hơn trước ít nhất năm lần!  Luân Hồi Cảnh!  Sau khi đạt đến Luân Hồi Cảnh, kiếm của Diệp Huyên tất nhiên cũng được cường hóa lên rất nhiều!  Vô Thiên ở phía xa vung tay áo, một làn sóng màu đen đột nhiên bắn ra.  Ầm!  Kiếm quang của Diệp Huyên bị đánh nát lập tức, nhưng đúng lúc ấy, bản thân Diệp Huyên lại xuất hiện trước mặt ông ta.  Vô Thiên khẽ nhíu mày: "Không gian!"  Chiêu kiếm này Diệp Huyên đã sử dụng đạo tắc Không Gian!  Vô Thiên lập tức vươn tay ra kẹp lấy đường kiếm của Diệp Huyên, nhưng vào lúc ấy, tay trái Diệp Huyên lại đột nhiên xuất ra một kiếm!  Kiếm Trấn Hồn!  Nháy mắt kiếm Trấn Hồn xuất hiện, sắc mặt Vô Thiên bỗng tái đi, lúc này, ông ta đã biết tại sao Diệp Huyên lại chọn mình để đấu tay đôi rồi!  

Chương 3997