Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 4136
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thiên Đạo nói: “Da mặt dày, mà lợi hại hơn nữa, chính là kiểu không cần thể diện. Da mặt Diệp Huyên ngươi còn dày hơn cả vách ngăn của vũ trụ này, không đúng, ngươi hoàn toàn không cần mặt mũi”. Diệp Huyên: “…” Thiên Đạo đặt bát cơm xuống trước mặt, sau đó đứng lên bước đến trước mặt của Diệp Huyên: “Đến tìm ta có việc gì?” Diệp Huyên đưa quyển Cổ sử đến trước mặt: “Sao trang cuối cùng chỉ có tên của ta, thế là thế nào?” AdvertisementThiên Đạo cười: “Ý là chuyện tiếp theo, ngươi tự mình viết đi”. Diệp Huyên cau mày: “Có ý gì? Cô không viết sao?” AdvertisementThiên Đạo trừng mắt, nàng ta nhìn Diệp Huyên, khóe miệng nhếch lên độ cong mê người: “Ta cho ngươi biết, ta muốn tính kế ngươi, sợ chưa hả? Ha ha… Diệp Huyên: “…” Nhìn cô gái trước mắt, trong lòng Diệp Huyên rối rắm. Người này, hắn nhìn không thấu! Cô gái này đã giúp hắn rất nhiều, nhưng lại nói với hắn rằng, nàng ta có mục đích. Đương nhiên, chắc chắn hắn cũng biết là có mục đích! Sao đối phương có thể vô duyên vô cớ giúp hắn được? Chắc không thể nào chỉ bởi vì hắn đẹp trai? Lúc này, Thiên Đạo đột nhiên cười nói: “Không còn nhiều thời gian nữa! Ngươi chú tâm đọc sách đi!” Diệp Huyên nhíu mày: “Không còn nhiều thời gian? Có ý gì?” Thiên Đạo nhìn hắn: “Ngươi nói xem?” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Thượng giới!” Thiên Đạo cười nói: “Ta trì hoãn cho người một chút thời gian, có điều, cũng chỉ một chút mà thôi. Mà đổi lại, ta sẽ để cho bọn họ làm một vài chuyện mà vốn dĩ bọn họ không muốn làm, tiếp theo mới thật sự là mưa to gió lớn”. Nói rồi, nàng ta đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ bả vai của Diệp Huyên: “Ba ngày sau, ngươi nhớ rời khỏi đây đi!” Diệp Huyên nhìn Thiên Đạo: “Ngươi thì sao?” Thiên Đạo cười nói: “Ta cũng cần phải rời khỏi, có điều, ta và ngươi đi đến nơi khác nhau, việc phải làm cũng khác nhau”. Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ngươi không rời khỏi Ngũ Duy chứ?” Thiên Đạo lắc đầu: “Ta đã ở đây với ngươi quá lâu, ngươi nên biết, bản thân ta cũng có rất nhiều chuyện cần phải làm! Những thứ khác đừng hỏi nữa, chuyên tâm đọc sách đi”. Diệp Huyên liếc nhìn Thiên Đạo gật đầu: “Được!” Nói xong, hắn quay người đi vào trong phòng trúc. Đọc sách! Ba ngày sau, Diệp Huyên rời khỏi nhã gian, Thiên Đạo lại chẳng hề có mặt bên ngoài. Diệp Huyên đi ra bên ngoài, lúc này là sáng sớm, trong thôn, khói bếp lượn lờ, nhiều thôn dân đang bắt đầu bận rộn. Ở cổng thôn, Diệp Huyên nhìn thấy Thiên Đạo. Thiên Đạo đang ngồi trên tảng đá, hay tay chồng lên đầu gối của mình, đôi mắt khép hờ, dường như đang tu luyện.
Thiên Đạo nói: “Da mặt dày, mà lợi hại hơn nữa, chính là kiểu không cần thể diện. Da mặt Diệp Huyên ngươi còn dày hơn cả vách ngăn của vũ trụ này, không đúng, ngươi hoàn toàn không cần mặt mũi”.
Diệp Huyên: “…”
Thiên Đạo đặt bát cơm xuống trước mặt, sau đó đứng lên bước đến trước mặt của Diệp Huyên: “Đến tìm ta có việc gì?”
Diệp Huyên đưa quyển Cổ sử đến trước mặt: “Sao trang cuối cùng chỉ có tên của ta, thế là thế nào?”
Advertisement
Thiên Đạo cười: “Ý là chuyện tiếp theo, ngươi tự mình viết đi”.
Diệp Huyên cau mày: “Có ý gì? Cô không viết sao?”
Advertisement
Thiên Đạo trừng mắt, nàng ta nhìn Diệp Huyên, khóe miệng nhếch lên độ cong mê người: “Ta cho ngươi biết, ta muốn tính kế ngươi, sợ chưa hả? Ha ha…
Diệp Huyên: “…”
Nhìn cô gái trước mắt, trong lòng Diệp Huyên rối rắm.
Người này, hắn nhìn không thấu!
Cô gái này đã giúp hắn rất nhiều, nhưng lại nói với hắn rằng, nàng ta có mục đích.
Đương nhiên, chắc chắn hắn cũng biết là có mục đích!
Sao đối phương có thể vô duyên vô cớ giúp hắn được?
Chắc không thể nào chỉ bởi vì hắn đẹp trai?
Lúc này, Thiên Đạo đột nhiên cười nói: “Không còn nhiều thời gian nữa! Ngươi chú tâm đọc sách đi!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Không còn nhiều thời gian? Có ý gì?”
Thiên Đạo nhìn hắn: “Ngươi nói xem?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Thượng giới!”
Thiên Đạo cười nói: “Ta trì hoãn cho người một chút thời gian, có điều, cũng chỉ một chút mà thôi. Mà đổi lại, ta sẽ để cho bọn họ làm một vài chuyện mà vốn dĩ bọn họ không muốn làm, tiếp theo mới thật sự là mưa to gió lớn”.
Nói rồi, nàng ta đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ bả vai của Diệp Huyên: “Ba ngày sau, ngươi nhớ rời khỏi đây đi!”
Diệp Huyên nhìn Thiên Đạo: “Ngươi thì sao?”
Thiên Đạo cười nói: “Ta cũng cần phải rời khỏi, có điều, ta và ngươi đi đến nơi khác nhau, việc phải làm cũng khác nhau”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ngươi không rời khỏi Ngũ Duy chứ?”
Thiên Đạo lắc đầu: “Ta đã ở đây với ngươi quá lâu, ngươi nên biết, bản thân ta cũng có rất nhiều chuyện cần phải làm! Những thứ khác đừng hỏi nữa, chuyên tâm đọc sách đi”.
Diệp Huyên liếc nhìn Thiên Đạo gật đầu: “Được!”
Nói xong, hắn quay người đi vào trong phòng trúc.
Đọc sách!
Ba ngày sau, Diệp Huyên rời khỏi nhã gian, Thiên Đạo lại chẳng hề có mặt bên ngoài.
Diệp Huyên đi ra bên ngoài, lúc này là sáng sớm, trong thôn, khói bếp lượn lờ, nhiều thôn dân đang bắt đầu bận rộn.
Ở cổng thôn, Diệp Huyên nhìn thấy Thiên Đạo.
Thiên Đạo đang ngồi trên tảng đá, hay tay chồng lên đầu gối của mình, đôi mắt khép hờ, dường như đang tu luyện.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thiên Đạo nói: “Da mặt dày, mà lợi hại hơn nữa, chính là kiểu không cần thể diện. Da mặt Diệp Huyên ngươi còn dày hơn cả vách ngăn của vũ trụ này, không đúng, ngươi hoàn toàn không cần mặt mũi”. Diệp Huyên: “…” Thiên Đạo đặt bát cơm xuống trước mặt, sau đó đứng lên bước đến trước mặt của Diệp Huyên: “Đến tìm ta có việc gì?” Diệp Huyên đưa quyển Cổ sử đến trước mặt: “Sao trang cuối cùng chỉ có tên của ta, thế là thế nào?” AdvertisementThiên Đạo cười: “Ý là chuyện tiếp theo, ngươi tự mình viết đi”. Diệp Huyên cau mày: “Có ý gì? Cô không viết sao?” AdvertisementThiên Đạo trừng mắt, nàng ta nhìn Diệp Huyên, khóe miệng nhếch lên độ cong mê người: “Ta cho ngươi biết, ta muốn tính kế ngươi, sợ chưa hả? Ha ha… Diệp Huyên: “…” Nhìn cô gái trước mắt, trong lòng Diệp Huyên rối rắm. Người này, hắn nhìn không thấu! Cô gái này đã giúp hắn rất nhiều, nhưng lại nói với hắn rằng, nàng ta có mục đích. Đương nhiên, chắc chắn hắn cũng biết là có mục đích! Sao đối phương có thể vô duyên vô cớ giúp hắn được? Chắc không thể nào chỉ bởi vì hắn đẹp trai? Lúc này, Thiên Đạo đột nhiên cười nói: “Không còn nhiều thời gian nữa! Ngươi chú tâm đọc sách đi!” Diệp Huyên nhíu mày: “Không còn nhiều thời gian? Có ý gì?” Thiên Đạo nhìn hắn: “Ngươi nói xem?” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Thượng giới!” Thiên Đạo cười nói: “Ta trì hoãn cho người một chút thời gian, có điều, cũng chỉ một chút mà thôi. Mà đổi lại, ta sẽ để cho bọn họ làm một vài chuyện mà vốn dĩ bọn họ không muốn làm, tiếp theo mới thật sự là mưa to gió lớn”. Nói rồi, nàng ta đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ bả vai của Diệp Huyên: “Ba ngày sau, ngươi nhớ rời khỏi đây đi!” Diệp Huyên nhìn Thiên Đạo: “Ngươi thì sao?” Thiên Đạo cười nói: “Ta cũng cần phải rời khỏi, có điều, ta và ngươi đi đến nơi khác nhau, việc phải làm cũng khác nhau”. Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ngươi không rời khỏi Ngũ Duy chứ?” Thiên Đạo lắc đầu: “Ta đã ở đây với ngươi quá lâu, ngươi nên biết, bản thân ta cũng có rất nhiều chuyện cần phải làm! Những thứ khác đừng hỏi nữa, chuyên tâm đọc sách đi”. Diệp Huyên liếc nhìn Thiên Đạo gật đầu: “Được!” Nói xong, hắn quay người đi vào trong phòng trúc. Đọc sách! Ba ngày sau, Diệp Huyên rời khỏi nhã gian, Thiên Đạo lại chẳng hề có mặt bên ngoài. Diệp Huyên đi ra bên ngoài, lúc này là sáng sớm, trong thôn, khói bếp lượn lờ, nhiều thôn dân đang bắt đầu bận rộn. Ở cổng thôn, Diệp Huyên nhìn thấy Thiên Đạo. Thiên Đạo đang ngồi trên tảng đá, hay tay chồng lên đầu gối của mình, đôi mắt khép hờ, dường như đang tu luyện.