Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 4149
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Trong hiệu cầm đồ, Tiểu Đạo trầm lặng không nói. Cô gái kia sắp đi rồi! Cô gái kia, hiển nhiên là chỉ cô gái váy trắng! Đối phương đang đợi cô gái váy trắng rời đi! AdvertisementTiểu Đạo ngẩng đầu nhìn, nhíu mày lại. Nàng ta bỗng nhiên phát hiện, nàng ta đã quá xem thường tộc Âm Linh. AdvertisementTông chủ Kiếm Tông không ở đây, Kiếm Tông hiện nay có chống đỡ nổi tộc Âm Linh không? Có thể không? Nàng ta vốn dĩ rất tin tưởng Kiếm Tông. Bởi vì đám kiếm tu này quá khủng bố! Đừng nói tại Ngũ Duy, cho dù tới chỗ của nàng ta, cũng là thế lực hàng đầu! Nhưng sau khi gặp cô gái vừa rồi, nàng ta đã có chút dao động! Vốn dĩ, nàng ta cho rằng A La là người yêu nghiệt nhất ở thời đại này! Nhưng mà bây giờ xem ra không phải vậy! Đồng thời, nàng ta cũng phát hiện, thiên phú của nàng ta hình như cũng không tính là gì! Tiểu Đạo cười khổ, quả thật ứng với câu nói của người xưa, người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn. Ngươi cảm thấy bản thân mình rất yêu nghiệt, không ngờ rằng, còn có người còn yêu nghiệt hơn ngươi! Mà giờ phút này trong lòng nàng ta có chút xót xa. Bởi vì nàng ta biết, sở dĩ nàng ta còn sống, không phải bởi vì gia tộc của nàng ta, mà là bởi vì cô gái váy trắng kia! Nếu không phải cô gái váy trắng, nàng ta có lẽ đã chết rồi! ... Đại Hoang Quốc. Một ngày này, A La vốn đang ngồi xếp bằng ở trong phòng đột nhiên mở hai mắt, ngay sau đó, nàng ta đột nhiên hóa thành một tia kiếm quang phóng lên cao, rất nhanh, nàng ta đã ở trên không trung của Đại Hoang Quốc. Ở đối diện nàng ta có một cô gái đang đứng đó. Cô gái thoạt nhìn chỉ tầm hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo bào bằng vải đay đơn giản, buộc một sợi dây quanh eo, điều này làm cho cơ thể vốn mảnh mai của nàng ta càng thêm uyển chuyển. Toàn bộ mái tóc của nàng ta đều được buộc gọn lên, thoạt nhìn rất sạch sẽ gọn gàng. Từ vẻ bề ngoài, nàng ta vô cùng bình thường. Khi nhìn thấy cô gái này, A La trong nháy mắt nhíu mày lại. Cô gái nhìn A La, cười nói: “Ngài A La, việc ta sắp nói, ngươi chắc chắn sẽ không đáp ứng, cho nên, bây giờ ngươi có thể xuất kiếm! Ta chỉ cho ngươi một cơ hội!”
Trong hiệu cầm đồ, Tiểu Đạo trầm lặng không nói.
Cô gái kia sắp đi rồi!
Cô gái kia, hiển nhiên là chỉ cô gái váy trắng!
Đối phương đang đợi cô gái váy trắng rời đi!
Advertisement
Tiểu Đạo ngẩng đầu nhìn, nhíu mày lại.
Nàng ta bỗng nhiên phát hiện, nàng ta đã quá xem thường tộc Âm Linh.
Advertisement
Tông chủ Kiếm Tông không ở đây, Kiếm Tông hiện nay có chống đỡ nổi tộc Âm Linh không?
Có thể không?
Nàng ta vốn dĩ rất tin tưởng Kiếm Tông.
Bởi vì đám kiếm tu này quá khủng bố!
Đừng nói tại Ngũ Duy, cho dù tới chỗ của nàng ta, cũng là thế lực hàng đầu!
Nhưng sau khi gặp cô gái vừa rồi, nàng ta đã có chút dao động!
Vốn dĩ, nàng ta cho rằng A La là người yêu nghiệt nhất ở thời đại này!
Nhưng mà bây giờ xem ra không phải vậy!
Đồng thời, nàng ta cũng phát hiện, thiên phú của nàng ta hình như cũng không tính là gì!
Tiểu Đạo cười khổ, quả thật ứng với câu nói của người xưa, người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.
Ngươi cảm thấy bản thân mình rất yêu nghiệt, không ngờ rằng, còn có người còn yêu nghiệt hơn ngươi!
Mà giờ phút này trong lòng nàng ta có chút xót xa.
Bởi vì nàng ta biết, sở dĩ nàng ta còn sống, không phải bởi vì gia tộc của nàng ta, mà là bởi vì cô gái váy trắng kia!
Nếu không phải cô gái váy trắng, nàng ta có lẽ đã chết rồi!
...
Đại Hoang Quốc.
Một ngày này, A La vốn đang ngồi xếp bằng ở trong phòng đột nhiên mở hai mắt, ngay sau đó, nàng ta đột nhiên hóa thành một tia kiếm quang phóng lên cao, rất nhanh, nàng ta đã ở trên không trung của Đại Hoang Quốc.
Ở đối diện nàng ta có một cô gái đang đứng đó.
Cô gái thoạt nhìn chỉ tầm hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo bào bằng vải đay đơn giản, buộc một sợi dây quanh eo, điều này làm cho cơ thể vốn mảnh mai của nàng ta càng thêm uyển chuyển.
Toàn bộ mái tóc của nàng ta đều được buộc gọn lên, thoạt nhìn rất sạch sẽ gọn gàng.
Từ vẻ bề ngoài, nàng ta vô cùng bình thường.
Khi nhìn thấy cô gái này, A La trong nháy mắt nhíu mày lại.
Cô gái nhìn A La, cười nói: “Ngài A La, việc ta sắp nói, ngươi chắc chắn sẽ không đáp ứng, cho nên, bây giờ ngươi có thể xuất kiếm! Ta chỉ cho ngươi một cơ hội!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Trong hiệu cầm đồ, Tiểu Đạo trầm lặng không nói. Cô gái kia sắp đi rồi! Cô gái kia, hiển nhiên là chỉ cô gái váy trắng! Đối phương đang đợi cô gái váy trắng rời đi! AdvertisementTiểu Đạo ngẩng đầu nhìn, nhíu mày lại. Nàng ta bỗng nhiên phát hiện, nàng ta đã quá xem thường tộc Âm Linh. AdvertisementTông chủ Kiếm Tông không ở đây, Kiếm Tông hiện nay có chống đỡ nổi tộc Âm Linh không? Có thể không? Nàng ta vốn dĩ rất tin tưởng Kiếm Tông. Bởi vì đám kiếm tu này quá khủng bố! Đừng nói tại Ngũ Duy, cho dù tới chỗ của nàng ta, cũng là thế lực hàng đầu! Nhưng sau khi gặp cô gái vừa rồi, nàng ta đã có chút dao động! Vốn dĩ, nàng ta cho rằng A La là người yêu nghiệt nhất ở thời đại này! Nhưng mà bây giờ xem ra không phải vậy! Đồng thời, nàng ta cũng phát hiện, thiên phú của nàng ta hình như cũng không tính là gì! Tiểu Đạo cười khổ, quả thật ứng với câu nói của người xưa, người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn. Ngươi cảm thấy bản thân mình rất yêu nghiệt, không ngờ rằng, còn có người còn yêu nghiệt hơn ngươi! Mà giờ phút này trong lòng nàng ta có chút xót xa. Bởi vì nàng ta biết, sở dĩ nàng ta còn sống, không phải bởi vì gia tộc của nàng ta, mà là bởi vì cô gái váy trắng kia! Nếu không phải cô gái váy trắng, nàng ta có lẽ đã chết rồi! ... Đại Hoang Quốc. Một ngày này, A La vốn đang ngồi xếp bằng ở trong phòng đột nhiên mở hai mắt, ngay sau đó, nàng ta đột nhiên hóa thành một tia kiếm quang phóng lên cao, rất nhanh, nàng ta đã ở trên không trung của Đại Hoang Quốc. Ở đối diện nàng ta có một cô gái đang đứng đó. Cô gái thoạt nhìn chỉ tầm hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo bào bằng vải đay đơn giản, buộc một sợi dây quanh eo, điều này làm cho cơ thể vốn mảnh mai của nàng ta càng thêm uyển chuyển. Toàn bộ mái tóc của nàng ta đều được buộc gọn lên, thoạt nhìn rất sạch sẽ gọn gàng. Từ vẻ bề ngoài, nàng ta vô cùng bình thường. Khi nhìn thấy cô gái này, A La trong nháy mắt nhíu mày lại. Cô gái nhìn A La, cười nói: “Ngài A La, việc ta sắp nói, ngươi chắc chắn sẽ không đáp ứng, cho nên, bây giờ ngươi có thể xuất kiếm! Ta chỉ cho ngươi một cơ hội!”