Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 4195
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mấy người Lục Vân Tiên hơi nhíu mày, người phụ nữ này còn muốn làm gì? Diệp Huyên cười nói: “Quan cô nương, sao ngươi lại ra ngoài rồi? Ở bên trong an toàn hơn đấy!” Quan Âm nhìn Diệp Huyên: “Ta đánh giá thấp người đứng sau ngươi rồi!” Diệp Huyên lắc đầu: “Là ngươi muốn đấu gọi người! Nói thật, ta thật sự không muốn dựa vào ai cả, nhưng đành chịu thôi, ngươi cứ muốn đấu gọi người với ta! Ta cũng hết cách!” AdvertisementQuan Âm nhìn chằm chằm Diệp Huyên, không nói lời nào. Diệp Huyên cười khẽ nói: “Quan Âm cô nương, thật ra nói thật, ta cảm thấy hôm nay nếu Âm Linh tộc đã có thể trở về Linh Vực vậy vì sao các ngươi không về? Vì sao nhất định phải liều mạng với ta?” AdvertisementQuan Âm nhìn Diệp Huyên: “Vì muốn giết ngươi!” Diệp Huyên lắc đầu: “Chắc chắn không chỉ vì nguyên nhân này!” Quan Âm cười nói: “Diệp Huyên, chuyện chỉ mới bắt đầu thôi, kẻ thù của ngươi sẽ đông hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều!” Diệp Huyên cau mày: “Ta chỉ không rõ! Kiếp trước ta huỷ diệt cả vũ trụ này hay sao?” Quan Âm cười khẩy, sau đó xoay người đi vào trong Âm Linh giới. Diệp Huyên nhìn mà nổi nóng, suýt không nhịn được lao vào trong! Cái gì chứ! Kẻ thù còn đông hơn trong tưởng tượng của mình? Lúc này, Lục Vân Tiên lên tiếng: “Chúng ta đi thôi!” Diệp Huyên do dự một lát, sau đó gật đầu. Bây giờ bọn họ cũng hết cách với Âm Linh tộc này, có điều đối phương cũng không dám tuỳ tiện ra ngoài nữa. Diệp Huyên nhìn về phía Lục Vân Tiên: “Lục sư huynh, các huynh về Kiếm Tông trước đi, ta đi gặp một người!” Lục Vân Tiên gật đầu: “Được! Cậu cẩn thận một chút!” Diệp Huyên gật đầu, sau đó nhìn về phía nhóc màu trắng và Tiểu Linh Nhi: “Chúng ta đi thôi!” Nhóc màu trắng chớp mắt, sau đó chỉ mình. Diệp Huyên cười nói: “Đúng thế! Muốn nhờ ngươi đi giúp một chuyện!” Nhóc màu trắng nhanh chóng quơ tay, hơi hưng phấn. Tiểu Linh Nhi nói: “Nàng hỏi là đi mua kẹo hồ lô sao?” Diệp Huyên cười đáp: “Đúng thế!” Nói xong, hắn mang theo nhóc màu trắng và Tiểu Linh Nhi biến mất ở cuối chân trời. Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đã dẫn hai đứa nhóc đi tới hiệu cầm đồ Thiên Đạo. Hắn gặp được Tiểu Đạo ở trong hiệu cầm đồ. Tiểu Đạo cười nói: “Còn sống à!” Diệp Huyên vội vàng gọi nhóc màu trắng ra, khi nhìn thấy nhóc màu trắng, Tiểu Đạo thoáng chốc ngây người.
Mấy người Lục Vân Tiên hơi nhíu mày, người phụ nữ này còn muốn làm gì?
Diệp Huyên cười nói: “Quan cô nương, sao ngươi lại ra ngoài rồi? Ở bên trong an toàn hơn đấy!”
Quan Âm nhìn Diệp Huyên: “Ta đánh giá thấp người đứng sau ngươi rồi!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Là ngươi muốn đấu gọi người! Nói thật, ta thật sự không muốn dựa vào ai cả, nhưng đành chịu thôi, ngươi cứ muốn đấu gọi người với ta! Ta cũng hết cách!”
Advertisement
Quan Âm nhìn chằm chằm Diệp Huyên, không nói lời nào.
Diệp Huyên cười khẽ nói: “Quan Âm cô nương, thật ra nói thật, ta cảm thấy hôm nay nếu Âm Linh tộc đã có thể trở về Linh Vực vậy vì sao các ngươi không về? Vì sao nhất định phải liều mạng với ta?”
Advertisement
Quan Âm nhìn Diệp Huyên: “Vì muốn giết ngươi!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Chắc chắn không chỉ vì nguyên nhân này!”
Quan Âm cười nói: “Diệp Huyên, chuyện chỉ mới bắt đầu thôi, kẻ thù của ngươi sẽ đông hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều!”
Diệp Huyên cau mày: “Ta chỉ không rõ! Kiếp trước ta huỷ diệt cả vũ trụ này hay sao?”
Quan Âm cười khẩy, sau đó xoay người đi vào trong Âm Linh giới.
Diệp Huyên nhìn mà nổi nóng, suýt không nhịn được lao vào trong!
Cái gì chứ!
Kẻ thù còn đông hơn trong tưởng tượng của mình?
Lúc này, Lục Vân Tiên lên tiếng: “Chúng ta đi thôi!”
Diệp Huyên do dự một lát, sau đó gật đầu.
Bây giờ bọn họ cũng hết cách với Âm Linh tộc này, có điều đối phương cũng không dám tuỳ tiện ra ngoài nữa.
Diệp Huyên nhìn về phía Lục Vân Tiên: “Lục sư huynh, các huynh về Kiếm Tông trước đi, ta đi gặp một người!”
Lục Vân Tiên gật đầu: “Được! Cậu cẩn thận một chút!”
Diệp Huyên gật đầu, sau đó nhìn về phía nhóc màu trắng và Tiểu Linh Nhi: “Chúng ta đi thôi!”
Nhóc màu trắng chớp mắt, sau đó chỉ mình.
Diệp Huyên cười nói: “Đúng thế! Muốn nhờ ngươi đi giúp một chuyện!”
Nhóc màu trắng nhanh chóng quơ tay, hơi hưng phấn.
Tiểu Linh Nhi nói: “Nàng hỏi là đi mua kẹo hồ lô sao?”
Diệp Huyên cười đáp: “Đúng thế!”
Nói xong, hắn mang theo nhóc màu trắng và Tiểu Linh Nhi biến mất ở cuối chân trời.
Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đã dẫn hai đứa nhóc đi tới hiệu cầm đồ Thiên Đạo.
Hắn gặp được Tiểu Đạo ở trong hiệu cầm đồ.
Tiểu Đạo cười nói: “Còn sống à!”
Diệp Huyên vội vàng gọi nhóc màu trắng ra, khi nhìn thấy nhóc màu trắng, Tiểu Đạo thoáng chốc ngây người.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mấy người Lục Vân Tiên hơi nhíu mày, người phụ nữ này còn muốn làm gì? Diệp Huyên cười nói: “Quan cô nương, sao ngươi lại ra ngoài rồi? Ở bên trong an toàn hơn đấy!” Quan Âm nhìn Diệp Huyên: “Ta đánh giá thấp người đứng sau ngươi rồi!” Diệp Huyên lắc đầu: “Là ngươi muốn đấu gọi người! Nói thật, ta thật sự không muốn dựa vào ai cả, nhưng đành chịu thôi, ngươi cứ muốn đấu gọi người với ta! Ta cũng hết cách!” AdvertisementQuan Âm nhìn chằm chằm Diệp Huyên, không nói lời nào. Diệp Huyên cười khẽ nói: “Quan Âm cô nương, thật ra nói thật, ta cảm thấy hôm nay nếu Âm Linh tộc đã có thể trở về Linh Vực vậy vì sao các ngươi không về? Vì sao nhất định phải liều mạng với ta?” AdvertisementQuan Âm nhìn Diệp Huyên: “Vì muốn giết ngươi!” Diệp Huyên lắc đầu: “Chắc chắn không chỉ vì nguyên nhân này!” Quan Âm cười nói: “Diệp Huyên, chuyện chỉ mới bắt đầu thôi, kẻ thù của ngươi sẽ đông hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều!” Diệp Huyên cau mày: “Ta chỉ không rõ! Kiếp trước ta huỷ diệt cả vũ trụ này hay sao?” Quan Âm cười khẩy, sau đó xoay người đi vào trong Âm Linh giới. Diệp Huyên nhìn mà nổi nóng, suýt không nhịn được lao vào trong! Cái gì chứ! Kẻ thù còn đông hơn trong tưởng tượng của mình? Lúc này, Lục Vân Tiên lên tiếng: “Chúng ta đi thôi!” Diệp Huyên do dự một lát, sau đó gật đầu. Bây giờ bọn họ cũng hết cách với Âm Linh tộc này, có điều đối phương cũng không dám tuỳ tiện ra ngoài nữa. Diệp Huyên nhìn về phía Lục Vân Tiên: “Lục sư huynh, các huynh về Kiếm Tông trước đi, ta đi gặp một người!” Lục Vân Tiên gật đầu: “Được! Cậu cẩn thận một chút!” Diệp Huyên gật đầu, sau đó nhìn về phía nhóc màu trắng và Tiểu Linh Nhi: “Chúng ta đi thôi!” Nhóc màu trắng chớp mắt, sau đó chỉ mình. Diệp Huyên cười nói: “Đúng thế! Muốn nhờ ngươi đi giúp một chuyện!” Nhóc màu trắng nhanh chóng quơ tay, hơi hưng phấn. Tiểu Linh Nhi nói: “Nàng hỏi là đi mua kẹo hồ lô sao?” Diệp Huyên cười đáp: “Đúng thế!” Nói xong, hắn mang theo nhóc màu trắng và Tiểu Linh Nhi biến mất ở cuối chân trời. Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đã dẫn hai đứa nhóc đi tới hiệu cầm đồ Thiên Đạo. Hắn gặp được Tiểu Đạo ở trong hiệu cầm đồ. Tiểu Đạo cười nói: “Còn sống à!” Diệp Huyên vội vàng gọi nhóc màu trắng ra, khi nhìn thấy nhóc màu trắng, Tiểu Đạo thoáng chốc ngây người.