Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 4270
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Liên: “Ta phải đi”. "Tìm chúng ta?" Diệp Liên lắc đầu: “Đi tìm nàng”. Tìm cô gái kia. AdvertisementSau một hồi im lặng, cô gái tóc đuôi ngựa nói: “Nàng đang ở một nơi khác”. Diệp Liên gật đầu: “Tình hình hiện nay của nàng hẳn kém một chút so với ta”. Cô gái: “Hắn đã an bài mọi việc”. AdvertisementDiệp Liên cười: “Ta dù sao cũng phải làm chút gì đó”. Cô gái gật đầu: “Được”. Bỗng nhiên, Diệp Liên vung tay lên. Không gian bên phải nàng vỡ toang, để một người thanh niên vọt ra. Là Diệp Huyên! Hắn nhìn thấy Diệp Liên thì ngây ngẩn cả người, sau đó mừng rỡ vô cùng: “Liên Nhi? Không phải...” Diệp Liên trước mặt khiến hắn cảm thấy xa lạ. Diệp Liên nhìn hắn: “Ta sắp phải rời khỏi vũ trụ này, suy nghĩ nhiều lần, vẫn nên báo cho ngươi một tiếng”. Diệp Huyên hạ giọng: “Muội có ý gì?" Diệp Liên: “Ta định mang muội muội của ngươi đi, có vấn đề gì không?" Diệp Huyên: “Tiền bối nếu muốn có thể tự rời đi, đừng đụng đến muội muội ta”. Diệp Liên: “Ta cứ muốn mang nàng đi thì sao?" Diệp Huyên lập tức đưa tay, gọi kiếm Trấn Hồn xuất hiện. Một luồng sức mạnh linh hồn khổng lồ khóa lấy Diệp Liên. Thế nhưng, Trấn Hồn làm gì cũng được trước kia lại vô dụng trước nàng. Diệp Huyên cả kinh, vừa mở miệng thì bị một luồng uy áp vô hình bao lấy, khiến hắn không tài nào cựa quậy. Diệp Liên nhìn hắn một cái rồi xoay người rời đi. Bất thình lình, sắc mặt Diệp Huyên trở nên dữ tợn vô cùng. Máu trong huyết mạch hắn sôi trào, nhưng không bao lâu đã bị trấn áp khiến hắn sửng sốt. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Diệp Huyên vội hỏi trong lòng: “Liên Thiển?" Người đáp lại là đại tỷ: “Không đánh lại nàng”. Diệp Huyên trợn trừng mắt nhìn Diệp Liên, hai tay siết chặt lại. Kiếm Vực và Tử Vực đồng thời xuất hiện, nhưng vẫn không cách nào giải phóng hắn khỏi sức mạnh thần bí trên người. Lúc này, Diệp Liên bỗng dừng bước, xoay lại nhìn hắn: “Không cam lòng, đúng không?" Diệp Huyên gằn ra: “Ta mặc kệ ngươi là ai, đừng đụng đến...” Diệp Liên bỗng vung tay lên, hóa giải sức mạnh kia, rồi nói: "Đến đây!"
Diệp Liên: “Ta phải đi”.
"Tìm chúng ta?"
Diệp Liên lắc đầu: “Đi tìm nàng”.
Tìm cô gái kia.
Advertisement
Sau một hồi im lặng, cô gái tóc đuôi ngựa nói: “Nàng đang ở một nơi khác”.
Diệp Liên gật đầu: “Tình hình hiện nay của nàng hẳn kém một chút so với ta”.
Cô gái: “Hắn đã an bài mọi việc”.
Advertisement
Diệp Liên cười: “Ta dù sao cũng phải làm chút gì đó”.
Cô gái gật đầu: “Được”.
Bỗng nhiên, Diệp Liên vung tay lên. Không gian bên phải nàng vỡ toang, để một người thanh niên vọt ra.
Là Diệp Huyên!
Hắn nhìn thấy Diệp Liên thì ngây ngẩn cả người, sau đó mừng rỡ vô cùng: “Liên Nhi? Không phải...”
Diệp Liên trước mặt khiến hắn cảm thấy xa lạ.
Diệp Liên nhìn hắn: “Ta sắp phải rời khỏi vũ trụ này, suy nghĩ nhiều lần, vẫn nên báo cho ngươi một tiếng”.
Diệp Huyên hạ giọng: “Muội có ý gì?"
Diệp Liên: “Ta định mang muội muội của ngươi đi, có vấn đề gì không?"
Diệp Huyên: “Tiền bối nếu muốn có thể tự rời đi, đừng đụng đến muội muội ta”.
Diệp Liên: “Ta cứ muốn mang nàng đi thì sao?"
Diệp Huyên lập tức đưa tay, gọi kiếm Trấn Hồn xuất hiện. Một luồng sức mạnh linh hồn khổng lồ khóa lấy Diệp Liên.
Thế nhưng, Trấn Hồn làm gì cũng được trước kia lại vô dụng trước nàng.
Diệp Huyên cả kinh, vừa mở miệng thì bị một luồng uy áp vô hình bao lấy, khiến hắn không tài nào cựa quậy.
Diệp Liên nhìn hắn một cái rồi xoay người rời đi.
Bất thình lình, sắc mặt Diệp Huyên trở nên dữ tợn vô cùng. Máu trong huyết mạch hắn sôi trào, nhưng không bao lâu đã bị trấn áp khiến hắn sửng sốt.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Diệp Huyên vội hỏi trong lòng: “Liên Thiển?"
Người đáp lại là đại tỷ: “Không đánh lại nàng”.
Diệp Huyên trợn trừng mắt nhìn Diệp Liên, hai tay siết chặt lại. Kiếm Vực và Tử Vực đồng thời xuất hiện, nhưng vẫn không cách nào giải phóng hắn khỏi sức mạnh thần bí trên người.
Lúc này, Diệp Liên bỗng dừng bước, xoay lại nhìn hắn: “Không cam lòng, đúng không?"
Diệp Huyên gằn ra: “Ta mặc kệ ngươi là ai, đừng đụng đến...”
Diệp Liên bỗng vung tay lên, hóa giải sức mạnh kia, rồi nói:
"Đến đây!"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Liên: “Ta phải đi”. "Tìm chúng ta?" Diệp Liên lắc đầu: “Đi tìm nàng”. Tìm cô gái kia. AdvertisementSau một hồi im lặng, cô gái tóc đuôi ngựa nói: “Nàng đang ở một nơi khác”. Diệp Liên gật đầu: “Tình hình hiện nay của nàng hẳn kém một chút so với ta”. Cô gái: “Hắn đã an bài mọi việc”. AdvertisementDiệp Liên cười: “Ta dù sao cũng phải làm chút gì đó”. Cô gái gật đầu: “Được”. Bỗng nhiên, Diệp Liên vung tay lên. Không gian bên phải nàng vỡ toang, để một người thanh niên vọt ra. Là Diệp Huyên! Hắn nhìn thấy Diệp Liên thì ngây ngẩn cả người, sau đó mừng rỡ vô cùng: “Liên Nhi? Không phải...” Diệp Liên trước mặt khiến hắn cảm thấy xa lạ. Diệp Liên nhìn hắn: “Ta sắp phải rời khỏi vũ trụ này, suy nghĩ nhiều lần, vẫn nên báo cho ngươi một tiếng”. Diệp Huyên hạ giọng: “Muội có ý gì?" Diệp Liên: “Ta định mang muội muội của ngươi đi, có vấn đề gì không?" Diệp Huyên: “Tiền bối nếu muốn có thể tự rời đi, đừng đụng đến muội muội ta”. Diệp Liên: “Ta cứ muốn mang nàng đi thì sao?" Diệp Huyên lập tức đưa tay, gọi kiếm Trấn Hồn xuất hiện. Một luồng sức mạnh linh hồn khổng lồ khóa lấy Diệp Liên. Thế nhưng, Trấn Hồn làm gì cũng được trước kia lại vô dụng trước nàng. Diệp Huyên cả kinh, vừa mở miệng thì bị một luồng uy áp vô hình bao lấy, khiến hắn không tài nào cựa quậy. Diệp Liên nhìn hắn một cái rồi xoay người rời đi. Bất thình lình, sắc mặt Diệp Huyên trở nên dữ tợn vô cùng. Máu trong huyết mạch hắn sôi trào, nhưng không bao lâu đã bị trấn áp khiến hắn sửng sốt. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Diệp Huyên vội hỏi trong lòng: “Liên Thiển?" Người đáp lại là đại tỷ: “Không đánh lại nàng”. Diệp Huyên trợn trừng mắt nhìn Diệp Liên, hai tay siết chặt lại. Kiếm Vực và Tử Vực đồng thời xuất hiện, nhưng vẫn không cách nào giải phóng hắn khỏi sức mạnh thần bí trên người. Lúc này, Diệp Liên bỗng dừng bước, xoay lại nhìn hắn: “Không cam lòng, đúng không?" Diệp Huyên gằn ra: “Ta mặc kệ ngươi là ai, đừng đụng đến...” Diệp Liên bỗng vung tay lên, hóa giải sức mạnh kia, rồi nói: "Đến đây!"