Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 4308

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lý Trần Phong gật đầu, sau đó lui xuống.  Trong điện, ánh mắt của Văn Chiêu Nhược đượm nỗi lo lắng.  Cổ Tự im hơi lặng bóng hơn mấy vạn năm nay!  Thế mà bây giờ lại có động tĩnh, chính là sự xuất hiện của Tiên Tri năm ấy.  AdvertisementNàng ta biết mọi chuyện xuất phát từ Cổ Tự, bởi vì năm đó Tiên Tri đã từng ở Văn Điện một khoảng thời gian.  Bọn họ là kỳ nhân!  Văn Chiêu Nhược im lặng một lúc, rồi nàng ta đứng dậy rời đi, chốc sau nàng ta đã đến bên bờ hồ, ở đấy có một lầu nhỏ. Trong lầu nhỏ vọng đến tiếng đàn cầm.  AdvertisementVăn Chiêu Nhược đến lầu nhỏ, thì nhìn thấy có một vị cô gái đang đánh đàn.  Cô gái này chính là Thiên Đạo Lục Duy.  Văn Chiêu Nhược cười nói: “Không ngờ ngươi lại nhàn rỗi đến vậy!”  Thiên Đạo Lục Duy dừng tay, nàng ta nhìn thằng vào Văn Chiêu Nhược, cười nói: “Chiêu Nhược, ngươi cũng đừng bận rộn như vậy, nên nghỉ ngơi nhiều một chút đi!”  Văn Chiêu Nhược lắc đầu: “Đạo kiếm của cô gái kia làm Lục Duy trọng thương, quá nhiều chuyện vụn vặt xuất hiện, ta chẳng thể nào không bận rộn cho được!”  Cô gái kia!  Nghe vậy, vẻ mặt tươi cười của Thiên Đạo Lục Duy dần dần biến mất.  Ban đầu chỉ thiếu chút nữa thôi nàng ấy đã hủy diệt Lục Duy!  Văn Chiêu Nhược đột nhiên nói: “Đừng nhắc đến nàng ấy nữa, lần này ta đến tìm ngươi, là có chuyện muốn nói với ngươi”.  Thiên Đạo Lục Duy nhìn Văn Chiêu Nhược: “Chuyện gì?”  Văn Chiêu Nhược trầm giọng nói: “Diệp Huyên ở hạ giới truyền tin đến, nói rằng cường giả Lục Duy có người đang nhắm vào hắn”.  Thiên Đạo Lục Duy nhíu mày: “Người nào?”  Vẻ mặt của Văn Chiêu Nhược nghiêm túc: “Ta nghĩ hẳn là Cổ Tự, trừ nơi đó ra, các thế lực khác sẽ không ngu ngốc đến nỗi đi đối phó Diệp Huyên”.  Cổ Tự!  Thiên Đạo Lục Duy im lặng.  Văn Chiêu Nhược nhìn Thiên Đạo Lục Duy: “Ngươi có biết lai lịch của nơi đó không?”  Thiên Đạo Lục Duy lắc đầu: “Không biết”.  Văn Chiêu Nhược nhíu mày: “Ngay cả ngươi cũng không biết ư?”  Thiên Đạo Lục Duy khẽ nói: “Lúc ta vừa tồn tại, nơi đó xuất hiện rồi!”  Nghe vậy, vẻ mặt Văn Chiêu Nhược thay đổi.  Còn xuất hiện trước cả Thiên Đạo Lục Duy?  Bàn tay Thiên Đạo Lục Duy đè dây cầm xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu như Cổ Tự thật sự đang nhắm vào Diệp Huyên thì chuyện này sẽ trở nên khó giải quyết hơn rất nhiều lần?”  Văn Chiêu Nhược gật đầu.  Cổ Tự là thế lực duy nhất không nằm dưới sự quản chế của Liên Hiệp Điện, cũng là thế lực duy nhất không ai dám trêu chọc.

Lý Trần Phong gật đầu, sau đó lui xuống.  

Trong điện, ánh mắt của Văn Chiêu Nhược đượm nỗi lo lắng.  

Cổ Tự im hơi lặng bóng hơn mấy vạn năm nay!  

Thế mà bây giờ lại có động tĩnh, chính là sự xuất hiện của Tiên Tri năm ấy.  

Advertisement

Nàng ta biết mọi chuyện xuất phát từ Cổ Tự, bởi vì năm đó Tiên Tri đã từng ở Văn Điện một khoảng thời gian.  

Bọn họ là kỳ nhân!  

Văn Chiêu Nhược im lặng một lúc, rồi nàng ta đứng dậy rời đi, chốc sau nàng ta đã đến bên bờ hồ, ở đấy có một lầu nhỏ. Trong lầu nhỏ vọng đến tiếng đàn cầm.  

Advertisement

Văn Chiêu Nhược đến lầu nhỏ, thì nhìn thấy có một vị cô gái đang đánh đàn.  

Cô gái này chính là Thiên Đạo Lục Duy.  

Văn Chiêu Nhược cười nói: “Không ngờ ngươi lại nhàn rỗi đến vậy!”  

Thiên Đạo Lục Duy dừng tay, nàng ta nhìn thằng vào Văn Chiêu Nhược, cười nói: “Chiêu Nhược, ngươi cũng đừng bận rộn như vậy, nên nghỉ ngơi nhiều một chút đi!”  

Văn Chiêu Nhược lắc đầu: “Đạo kiếm của cô gái kia làm Lục Duy trọng thương, quá nhiều chuyện vụn vặt xuất hiện, ta chẳng thể nào không bận rộn cho được!”  

Cô gái kia!  

Nghe vậy, vẻ mặt tươi cười của Thiên Đạo Lục Duy dần dần biến mất.  

Ban đầu chỉ thiếu chút nữa thôi nàng ấy đã hủy diệt Lục Duy!  

Văn Chiêu Nhược đột nhiên nói: “Đừng nhắc đến nàng ấy nữa, lần này ta đến tìm ngươi, là có chuyện muốn nói với ngươi”.  

Thiên Đạo Lục Duy nhìn Văn Chiêu Nhược: “Chuyện gì?”  

Văn Chiêu Nhược trầm giọng nói: “Diệp Huyên ở hạ giới truyền tin đến, nói rằng cường giả Lục Duy có người đang nhắm vào hắn”.  

Thiên Đạo Lục Duy nhíu mày: “Người nào?”  

Vẻ mặt của Văn Chiêu Nhược nghiêm túc: “Ta nghĩ hẳn là Cổ Tự, trừ nơi đó ra, các thế lực khác sẽ không ngu ngốc đến nỗi đi đối phó Diệp Huyên”.  

Cổ Tự!  

Thiên Đạo Lục Duy im lặng.  

Văn Chiêu Nhược nhìn Thiên Đạo Lục Duy: “Ngươi có biết lai lịch của nơi đó không?”  

Thiên Đạo Lục Duy lắc đầu: “Không biết”.  

Văn Chiêu Nhược nhíu mày: “Ngay cả ngươi cũng không biết ư?”  

Thiên Đạo Lục Duy khẽ nói: “Lúc ta vừa tồn tại, nơi đó xuất hiện rồi!”  

Nghe vậy, vẻ mặt Văn Chiêu Nhược thay đổi.  

Còn xuất hiện trước cả Thiên Đạo Lục Duy?  

Bàn tay Thiên Đạo Lục Duy đè dây cầm xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu như Cổ Tự thật sự đang nhắm vào Diệp Huyên thì chuyện này sẽ trở nên khó giải quyết hơn rất nhiều lần?”  

Văn Chiêu Nhược gật đầu.  

Cổ Tự là thế lực duy nhất không nằm dưới sự quản chế của Liên Hiệp Điện, cũng là thế lực duy nhất không ai dám trêu chọc.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lý Trần Phong gật đầu, sau đó lui xuống.  Trong điện, ánh mắt của Văn Chiêu Nhược đượm nỗi lo lắng.  Cổ Tự im hơi lặng bóng hơn mấy vạn năm nay!  Thế mà bây giờ lại có động tĩnh, chính là sự xuất hiện của Tiên Tri năm ấy.  AdvertisementNàng ta biết mọi chuyện xuất phát từ Cổ Tự, bởi vì năm đó Tiên Tri đã từng ở Văn Điện một khoảng thời gian.  Bọn họ là kỳ nhân!  Văn Chiêu Nhược im lặng một lúc, rồi nàng ta đứng dậy rời đi, chốc sau nàng ta đã đến bên bờ hồ, ở đấy có một lầu nhỏ. Trong lầu nhỏ vọng đến tiếng đàn cầm.  AdvertisementVăn Chiêu Nhược đến lầu nhỏ, thì nhìn thấy có một vị cô gái đang đánh đàn.  Cô gái này chính là Thiên Đạo Lục Duy.  Văn Chiêu Nhược cười nói: “Không ngờ ngươi lại nhàn rỗi đến vậy!”  Thiên Đạo Lục Duy dừng tay, nàng ta nhìn thằng vào Văn Chiêu Nhược, cười nói: “Chiêu Nhược, ngươi cũng đừng bận rộn như vậy, nên nghỉ ngơi nhiều một chút đi!”  Văn Chiêu Nhược lắc đầu: “Đạo kiếm của cô gái kia làm Lục Duy trọng thương, quá nhiều chuyện vụn vặt xuất hiện, ta chẳng thể nào không bận rộn cho được!”  Cô gái kia!  Nghe vậy, vẻ mặt tươi cười của Thiên Đạo Lục Duy dần dần biến mất.  Ban đầu chỉ thiếu chút nữa thôi nàng ấy đã hủy diệt Lục Duy!  Văn Chiêu Nhược đột nhiên nói: “Đừng nhắc đến nàng ấy nữa, lần này ta đến tìm ngươi, là có chuyện muốn nói với ngươi”.  Thiên Đạo Lục Duy nhìn Văn Chiêu Nhược: “Chuyện gì?”  Văn Chiêu Nhược trầm giọng nói: “Diệp Huyên ở hạ giới truyền tin đến, nói rằng cường giả Lục Duy có người đang nhắm vào hắn”.  Thiên Đạo Lục Duy nhíu mày: “Người nào?”  Vẻ mặt của Văn Chiêu Nhược nghiêm túc: “Ta nghĩ hẳn là Cổ Tự, trừ nơi đó ra, các thế lực khác sẽ không ngu ngốc đến nỗi đi đối phó Diệp Huyên”.  Cổ Tự!  Thiên Đạo Lục Duy im lặng.  Văn Chiêu Nhược nhìn Thiên Đạo Lục Duy: “Ngươi có biết lai lịch của nơi đó không?”  Thiên Đạo Lục Duy lắc đầu: “Không biết”.  Văn Chiêu Nhược nhíu mày: “Ngay cả ngươi cũng không biết ư?”  Thiên Đạo Lục Duy khẽ nói: “Lúc ta vừa tồn tại, nơi đó xuất hiện rồi!”  Nghe vậy, vẻ mặt Văn Chiêu Nhược thay đổi.  Còn xuất hiện trước cả Thiên Đạo Lục Duy?  Bàn tay Thiên Đạo Lục Duy đè dây cầm xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu như Cổ Tự thật sự đang nhắm vào Diệp Huyên thì chuyện này sẽ trở nên khó giải quyết hơn rất nhiều lần?”  Văn Chiêu Nhược gật đầu.  Cổ Tự là thế lực duy nhất không nằm dưới sự quản chế của Liên Hiệp Điện, cũng là thế lực duy nhất không ai dám trêu chọc.

Chương 4308