Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 4441
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mạc Đạo gật đầu: “Được”. Lý Miện nghĩ nghĩ một hồi lại nói: “Phái người điều tra về Thiên Đạo Ngũ Duy, xem xem là nhân vật thế nào”. Mạc Đạo: “Ta sẽ đi”. AdvertisementLý Miện gật đầu rồi biến mất cuối chân trời. .... AdvertisementỞ bên dưới, Diệp Huyên đi thẳng vào tiệm cầm đồ, bên trong chỉ có một mình Thiên Mạt. Nàng ta nói: “Cổ Tự không hề đơn giản”. Diệp Huyên gật đầu: “Cô có biết lai lịch của nó không?” Thiên Mạt lắc đầu: “Không, Đạo giới hẳn cũng không có người biết. Thế lực này bí hiểm vô cùng”. Diệp Huyên cau mày: “Bí hiểm vô cùng?” Thiên Mạt gật đầu: “Không ai biết bọn họ đã tồn tại bao lâu rồi. Ta chỉ biết, thế lực Lục Duy khiến Đạo giới chúng ta kiêng kỵ nhất chính là Cổ Tự”. Nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Vì vậy ta mới tò mò vì sao họ lại không trực tiếp ra tay luôn”. Diệp Huyên: “Chẳng lẽ họ sợ nếu ra tay với ta trước thì sẽ bị Đạo giới lợi dụng?” Thiên Mạt: “Có khả năng, nhưng ta lại thấy là do bọn họ kiêng dè ngươi”. Diệp Huyên sững ra một phen rồi bật cười: “Kiêng dè gì mới được chứ?” Thiên Mạt lắc đầu: “Ngươi cũng bí ẩn không kém mà”. Diệp Huyên: “…” Thiên Mạt: “Cho dù thế nào đi nữa, ngươi cũng phải đề phòng Cổ Tự”. Diệp Huyên gật đầu: “Vậy Thiên Mạt cô nương có đánh thắng được lão tăng vừa nãy không?” Thiên Mạt hạ giọng: “Chỉ có thể chống lại, không nắm chắc phần thắng”. Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”. Thấy hắn rời đi, Thiên Mạt bỗng nói: “Ta không có hứa sẽ giúp ngươi đánh đâu đấy!” Diệp Huyên dừng bước, quay đầu cười: “Ta cũng không nói Thiên Mạt cô nương ra đánh đâu!” Thiên Mạt nhìn hắn: “Trực giác nói cho ta biết ngươi là kẻ nguy hiểm”. Hắn cười: “Ta không ép buộc. Nếu muốn, Thiên Mạt cô nương thật sự có thể rời đi bất kỳ lúc nào”. Hắn xòe tay ra, để một tia linh hồn của Thiên Mạt bay đến trước mặt nàng ta, sau đó rời đi.
Mạc Đạo gật đầu: “Được”.
Lý Miện nghĩ nghĩ một hồi lại nói: “Phái người điều tra về Thiên Đạo Ngũ Duy, xem xem là nhân vật thế nào”.
Mạc Đạo: “Ta sẽ đi”.
Advertisement
Lý Miện gật đầu rồi biến mất cuối chân trời.
....
Advertisement
Ở bên dưới, Diệp Huyên đi thẳng vào tiệm cầm đồ, bên trong chỉ có một mình Thiên Mạt.
Nàng ta nói: “Cổ Tự không hề đơn giản”.
Diệp Huyên gật đầu: “Cô có biết lai lịch của nó không?”
Thiên Mạt lắc đầu: “Không, Đạo giới hẳn cũng không có người biết. Thế lực này bí hiểm vô cùng”.
Diệp Huyên cau mày: “Bí hiểm vô cùng?”
Thiên Mạt gật đầu: “Không ai biết bọn họ đã tồn tại bao lâu rồi. Ta chỉ biết, thế lực Lục Duy khiến Đạo giới chúng ta kiêng kỵ nhất chính là Cổ Tự”.
Nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Vì vậy ta mới tò mò vì sao họ lại không trực tiếp ra tay luôn”.
Diệp Huyên: “Chẳng lẽ họ sợ nếu ra tay với ta trước thì sẽ bị Đạo giới lợi dụng?”
Thiên Mạt: “Có khả năng, nhưng ta lại thấy là do bọn họ kiêng dè ngươi”.
Diệp Huyên sững ra một phen rồi bật cười: “Kiêng dè gì mới được chứ?”
Thiên Mạt lắc đầu: “Ngươi cũng bí ẩn không kém mà”.
Diệp Huyên: “…”
Thiên Mạt: “Cho dù thế nào đi nữa, ngươi cũng phải đề phòng Cổ Tự”.
Diệp Huyên gật đầu: “Vậy Thiên Mạt cô nương có đánh thắng được lão tăng vừa nãy không?”
Thiên Mạt hạ giọng: “Chỉ có thể chống lại, không nắm chắc phần thắng”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Thấy hắn rời đi, Thiên Mạt bỗng nói: “Ta không có hứa sẽ giúp ngươi đánh đâu đấy!”
Diệp Huyên dừng bước, quay đầu cười: “Ta cũng không nói Thiên Mạt cô nương ra đánh đâu!”
Thiên Mạt nhìn hắn: “Trực giác nói cho ta biết ngươi là kẻ nguy hiểm”.
Hắn cười: “Ta không ép buộc. Nếu muốn, Thiên Mạt cô nương thật sự có thể rời đi bất kỳ lúc nào”.
Hắn xòe tay ra, để một tia linh hồn của Thiên Mạt bay đến trước mặt nàng ta, sau đó rời đi.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mạc Đạo gật đầu: “Được”. Lý Miện nghĩ nghĩ một hồi lại nói: “Phái người điều tra về Thiên Đạo Ngũ Duy, xem xem là nhân vật thế nào”. Mạc Đạo: “Ta sẽ đi”. AdvertisementLý Miện gật đầu rồi biến mất cuối chân trời. .... AdvertisementỞ bên dưới, Diệp Huyên đi thẳng vào tiệm cầm đồ, bên trong chỉ có một mình Thiên Mạt. Nàng ta nói: “Cổ Tự không hề đơn giản”. Diệp Huyên gật đầu: “Cô có biết lai lịch của nó không?” Thiên Mạt lắc đầu: “Không, Đạo giới hẳn cũng không có người biết. Thế lực này bí hiểm vô cùng”. Diệp Huyên cau mày: “Bí hiểm vô cùng?” Thiên Mạt gật đầu: “Không ai biết bọn họ đã tồn tại bao lâu rồi. Ta chỉ biết, thế lực Lục Duy khiến Đạo giới chúng ta kiêng kỵ nhất chính là Cổ Tự”. Nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Vì vậy ta mới tò mò vì sao họ lại không trực tiếp ra tay luôn”. Diệp Huyên: “Chẳng lẽ họ sợ nếu ra tay với ta trước thì sẽ bị Đạo giới lợi dụng?” Thiên Mạt: “Có khả năng, nhưng ta lại thấy là do bọn họ kiêng dè ngươi”. Diệp Huyên sững ra một phen rồi bật cười: “Kiêng dè gì mới được chứ?” Thiên Mạt lắc đầu: “Ngươi cũng bí ẩn không kém mà”. Diệp Huyên: “…” Thiên Mạt: “Cho dù thế nào đi nữa, ngươi cũng phải đề phòng Cổ Tự”. Diệp Huyên gật đầu: “Vậy Thiên Mạt cô nương có đánh thắng được lão tăng vừa nãy không?” Thiên Mạt hạ giọng: “Chỉ có thể chống lại, không nắm chắc phần thắng”. Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”. Thấy hắn rời đi, Thiên Mạt bỗng nói: “Ta không có hứa sẽ giúp ngươi đánh đâu đấy!” Diệp Huyên dừng bước, quay đầu cười: “Ta cũng không nói Thiên Mạt cô nương ra đánh đâu!” Thiên Mạt nhìn hắn: “Trực giác nói cho ta biết ngươi là kẻ nguy hiểm”. Hắn cười: “Ta không ép buộc. Nếu muốn, Thiên Mạt cô nương thật sự có thể rời đi bất kỳ lúc nào”. Hắn xòe tay ra, để một tia linh hồn của Thiên Mạt bay đến trước mặt nàng ta, sau đó rời đi.