Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 4466
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bọn họ muốn làm gì? Diệp Huyên không khỏi trầm tư. Đúng lúc này, Trương Văn Tú bước đến bên cạnh hắn. Hắn tóm lấy tay nàng ta, khẽ nói: “Hứa với ta, không được chết trước”. AdvertisementHắn thật sự rất sợ lại có người vì hắn mà bỏ mạng. Người chết đã chết rồi, nhưng người ở lại thì sẽ phải sống trong áy náy cả đời. AdvertisementTrương Văn Tú chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Lão tăng bỗng nói: “Ra tay”. Lời vừa ra, hai tăng lữ phía sau ông ta đã biến mất. Ông ta biết chỉ một mình ông ta thì vẫn rất khó để kết liễu Diệp Huyên, mà hai người Lý Miện còn phải đề phòng Thiên Đạo Ngũ Duy, vì vậy cách nhanh nhất để giết hắn là quần đấu. Thấy cả ba lao tới, Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt: “Văn Tú, lùi lại”. Trương Văn Tú thoáng nhìn hắn, đoạn im lặng thối lui đến nơi xa. Ở một nơi khác, có một cô gái đang lẳng lặng quan sát hết thảy. Chính là Thiên Mạt. Nhưng nàng ta cũng không có ý định ra tay. Bên dưới, Diệp Huyên nhìn ba tăng lữ đang lao đến, cười: “Mẹ kiếp, đúng là xem trọng ta đây quá rồi!” Nói xong, hắn đưa tay ra. Kiếm Thiên Tru biến mất, thay vào đó là một ngọn tháp nhỏ mờ ảo xuất hiện giữa trán. Tháp Giới Ngục. Vào giây phút nó xuất hiện, lão tăng biến sắc, vô thức giảm tốc độ. Đúng lúc ấy, một âm thanh vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Trở về”. Chỉ trong chốc lát, tất cả đạo tắc đồng loạt trở về. Từng tầng tháp lần lượt sáng lên chín màu sắc khác nhau. Lão tăng biến sắc kịch liệt: “Rút lui!” Diệp Huyên gào lên: “Tù!” Trên đầu hai tăng lữ áo đỏ đang lao đến bỗng xuất hiện hai chữ ‘Tù’ đỏ thắm. Hai luồng sức mạnh bí ẩn sinh ra khóa cứng họ lại. Bọn họ biến sắc, muốn phản kháng thì lại hốt hoảng nhận ra tu vi của mình đã bị sức mạnh kia phong ấn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó siết tay lại đấm về trước, dùng thân xác để phá vỡ nó. Thế nhưng chữ Tù đỏ chói vẫn phong tỏa lấy họ khiến lòng họ kinh hãi. Sức mạnh này là gì mà lại có thể phong ấn cả tu vi của họ thế này? Mà họ còn là cường giả Độn Nhất Thượng Cảnh! Đúng lúc này, lão tăng ở xa bỗng ra tay. Từ vũ trụ sau lưng ông ta, một tượng Phật vàng óng bỗng dưng tung nắm đấm. Quyền ấn dài vạn trượng ầm ầm lao xuống khiến biển sao chấn động. Diệp Huyên ở dưới ngẩng phắt lên, lệ khí hiện ra trong mắt. Từ tầng thứ nhất của tháp Giới Ngục, một chùm sáng lộng lẫy lóe ra, vọt thẳng lên trời cao. Quyền ấn vừa tiếp xúc với nó đã tan thành mây khói. Sau đó, chùm sáng tiếp tục đánh vào tượng Phật vàng.
Bọn họ muốn làm gì?
Diệp Huyên không khỏi trầm tư.
Đúng lúc này, Trương Văn Tú bước đến bên cạnh hắn.
Hắn tóm lấy tay nàng ta, khẽ nói: “Hứa với ta, không được chết trước”.
Advertisement
Hắn thật sự rất sợ lại có người vì hắn mà bỏ mạng.
Người chết đã chết rồi, nhưng người ở lại thì sẽ phải sống trong áy náy cả đời.
Advertisement
Trương Văn Tú chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Lão tăng bỗng nói: “Ra tay”.
Lời vừa ra, hai tăng lữ phía sau ông ta đã biến mất.
Ông ta biết chỉ một mình ông ta thì vẫn rất khó để kết liễu Diệp Huyên, mà hai người Lý Miện còn phải đề phòng Thiên Đạo Ngũ Duy, vì vậy cách nhanh nhất để giết hắn là quần đấu.
Thấy cả ba lao tới, Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt: “Văn Tú, lùi lại”.
Trương Văn Tú thoáng nhìn hắn, đoạn im lặng thối lui đến nơi xa.
Ở một nơi khác, có một cô gái đang lẳng lặng quan sát hết thảy.
Chính là Thiên Mạt.
Nhưng nàng ta cũng không có ý định ra tay.
Bên dưới, Diệp Huyên nhìn ba tăng lữ đang lao đến, cười: “Mẹ kiếp, đúng là xem trọng ta đây quá rồi!”
Nói xong, hắn đưa tay ra. Kiếm Thiên Tru biến mất, thay vào đó là một ngọn tháp nhỏ mờ ảo xuất hiện giữa trán.
Tháp Giới Ngục.
Vào giây phút nó xuất hiện, lão tăng biến sắc, vô thức giảm tốc độ.
Đúng lúc ấy, một âm thanh vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Trở về”.
Chỉ trong chốc lát, tất cả đạo tắc đồng loạt trở về. Từng tầng tháp lần lượt sáng lên chín màu sắc khác nhau.
Lão tăng biến sắc kịch liệt: “Rút lui!”
Diệp Huyên gào lên: “Tù!”
Trên đầu hai tăng lữ áo đỏ đang lao đến bỗng xuất hiện hai chữ ‘Tù’ đỏ thắm. Hai luồng sức mạnh bí ẩn sinh ra khóa cứng họ lại.
Bọn họ biến sắc, muốn phản kháng thì lại hốt hoảng nhận ra tu vi của mình đã bị sức mạnh kia phong ấn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó siết tay lại đấm về trước, dùng thân xác để phá vỡ nó.
Thế nhưng chữ Tù đỏ chói vẫn phong tỏa lấy họ khiến lòng họ kinh hãi. Sức mạnh này là gì mà lại có thể phong ấn cả tu vi của họ thế này?
Mà họ còn là cường giả Độn Nhất Thượng Cảnh!
Đúng lúc này, lão tăng ở xa bỗng ra tay. Từ vũ trụ sau lưng ông ta, một tượng Phật vàng óng bỗng dưng tung nắm đấm. Quyền ấn dài vạn trượng ầm ầm lao xuống khiến biển sao chấn động.
Diệp Huyên ở dưới ngẩng phắt lên, lệ khí hiện ra trong mắt. Từ tầng thứ nhất của tháp Giới Ngục, một chùm sáng lộng lẫy lóe ra, vọt thẳng lên trời cao. Quyền ấn vừa tiếp xúc với nó đã tan thành mây khói. Sau đó, chùm sáng tiếp tục đánh vào tượng Phật vàng.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bọn họ muốn làm gì? Diệp Huyên không khỏi trầm tư. Đúng lúc này, Trương Văn Tú bước đến bên cạnh hắn. Hắn tóm lấy tay nàng ta, khẽ nói: “Hứa với ta, không được chết trước”. AdvertisementHắn thật sự rất sợ lại có người vì hắn mà bỏ mạng. Người chết đã chết rồi, nhưng người ở lại thì sẽ phải sống trong áy náy cả đời. AdvertisementTrương Văn Tú chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Lão tăng bỗng nói: “Ra tay”. Lời vừa ra, hai tăng lữ phía sau ông ta đã biến mất. Ông ta biết chỉ một mình ông ta thì vẫn rất khó để kết liễu Diệp Huyên, mà hai người Lý Miện còn phải đề phòng Thiên Đạo Ngũ Duy, vì vậy cách nhanh nhất để giết hắn là quần đấu. Thấy cả ba lao tới, Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt: “Văn Tú, lùi lại”. Trương Văn Tú thoáng nhìn hắn, đoạn im lặng thối lui đến nơi xa. Ở một nơi khác, có một cô gái đang lẳng lặng quan sát hết thảy. Chính là Thiên Mạt. Nhưng nàng ta cũng không có ý định ra tay. Bên dưới, Diệp Huyên nhìn ba tăng lữ đang lao đến, cười: “Mẹ kiếp, đúng là xem trọng ta đây quá rồi!” Nói xong, hắn đưa tay ra. Kiếm Thiên Tru biến mất, thay vào đó là một ngọn tháp nhỏ mờ ảo xuất hiện giữa trán. Tháp Giới Ngục. Vào giây phút nó xuất hiện, lão tăng biến sắc, vô thức giảm tốc độ. Đúng lúc ấy, một âm thanh vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Trở về”. Chỉ trong chốc lát, tất cả đạo tắc đồng loạt trở về. Từng tầng tháp lần lượt sáng lên chín màu sắc khác nhau. Lão tăng biến sắc kịch liệt: “Rút lui!” Diệp Huyên gào lên: “Tù!” Trên đầu hai tăng lữ áo đỏ đang lao đến bỗng xuất hiện hai chữ ‘Tù’ đỏ thắm. Hai luồng sức mạnh bí ẩn sinh ra khóa cứng họ lại. Bọn họ biến sắc, muốn phản kháng thì lại hốt hoảng nhận ra tu vi của mình đã bị sức mạnh kia phong ấn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó siết tay lại đấm về trước, dùng thân xác để phá vỡ nó. Thế nhưng chữ Tù đỏ chói vẫn phong tỏa lấy họ khiến lòng họ kinh hãi. Sức mạnh này là gì mà lại có thể phong ấn cả tu vi của họ thế này? Mà họ còn là cường giả Độn Nhất Thượng Cảnh! Đúng lúc này, lão tăng ở xa bỗng ra tay. Từ vũ trụ sau lưng ông ta, một tượng Phật vàng óng bỗng dưng tung nắm đấm. Quyền ấn dài vạn trượng ầm ầm lao xuống khiến biển sao chấn động. Diệp Huyên ở dưới ngẩng phắt lên, lệ khí hiện ra trong mắt. Từ tầng thứ nhất của tháp Giới Ngục, một chùm sáng lộng lẫy lóe ra, vọt thẳng lên trời cao. Quyền ấn vừa tiếp xúc với nó đã tan thành mây khói. Sau đó, chùm sáng tiếp tục đánh vào tượng Phật vàng.