Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 4539

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bỗng có người hô lên: “Giáo hoàng đâu?”  Giáo hoàng ư?  Mọi tầm mắt đổ dồn vào nơi Giáo hoàng đứng, nhưng chỉ thấy có không khí rỗng tuếch.  AdvertisementHai mắt Khương Vũ trợn lên như sắp nứt: “Giáo hoàng!!”  Sau đó, ông ta và những người khác đã lập tức biến mất, thẳng tiến đến Thần Đình.  AdvertisementCùng lúc, Giáo hoàng mang gương mặt nghiêm trọng đứng ở một nơi trong vũ trụ.  Đã có người cưỡng chế đưa ông ta đến nơi này, nhưng ông ta cũng không biết đối phương đã làm cách nào.  Rốt cuộc là ai?  Ông ta nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy không gian yên tĩnh, không hề có sự sống, cũng chẳng có bóng người.  Sau một hồi im lặng, Giáo hoàng rời đi.  Trực giác nói cho ông ta rằng có gì đó rất không ổn.  Giáo hoàng đi rồi, một cô gái mới xuất hiện.  Còn có thể là ai ngoài Mộ Niệm Niệm.  Một giọng nói vang lên bên tai nàng ta: “Ngươi có thể giết hắn đúng không?”  Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Đúng vậy”.  Giọng nói: “Vì sao không làm?”  Nàng ta cười: “Khờ quá, nếu ta công khai xử hắn thì há chẳng phải sẽ bị bọn Đạo giới lùng sục khắp nơi sao? Ngươi nghĩ mà xem, bọn chúng có đến hơn năm mươi tên Độn Nhất Cảnh lận, chưa kể những thế lực lớn ai cũng có con bài giữ mệnh, đặc biệt là Thần Đình và Tiên Các. Nếu chúng gọi tổ tiên ra thì chẳng phải sẽ phiền phức lắm sao?”  Giọng nói nghĩ ngợi rồi đáp: “Hình như đúng là vậy”.  Mộ Niệm Niệm: “Còn nữa, nếu phát hiện ra một mình ta có thể giết Giáo hoàng, chúng sẽ trở nên đoàn kết hơn đúng không nào?”  Giọng nói: “Đúng vậy!”  Mộ Niệm Niệm cười: “Vì vậy, sao lại không để bọn chúng tự giết hại lẫn nhau?”  Giọng nói: “Chúng sẽ làm vậy sao?”  Mộ Niệm Niệm: “Tất nhiên, vì thư phòng quá quan trọng với chúng”.  Giọng nói: “Ngươi mở nó ra được không?”  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bỗng có người hô lên: “Giáo hoàng đâu?”  

Giáo hoàng ư?  

Mọi tầm mắt đổ dồn vào nơi Giáo hoàng đứng, nhưng chỉ thấy có không khí rỗng tuếch.  

Advertisement

Hai mắt Khương Vũ trợn lên như sắp nứt: “Giáo hoàng!!”  

Sau đó, ông ta và những người khác đã lập tức biến mất, thẳng tiến đến Thần Đình.  

Advertisement

Cùng lúc, Giáo hoàng mang gương mặt nghiêm trọng đứng ở một nơi trong vũ trụ.  

Đã có người cưỡng chế đưa ông ta đến nơi này, nhưng ông ta cũng không biết đối phương đã làm cách nào.  

Rốt cuộc là ai?  

Ông ta nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy không gian yên tĩnh, không hề có sự sống, cũng chẳng có bóng người.  

Sau một hồi im lặng, Giáo hoàng rời đi.  

Trực giác nói cho ông ta rằng có gì đó rất không ổn.  

Giáo hoàng đi rồi, một cô gái mới xuất hiện.  

Còn có thể là ai ngoài Mộ Niệm Niệm.  

Một giọng nói vang lên bên tai nàng ta: “Ngươi có thể giết hắn đúng không?”  

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Đúng vậy”.  

Giọng nói: “Vì sao không làm?”  

Nàng ta cười: “Khờ quá, nếu ta công khai xử hắn thì há chẳng phải sẽ bị bọn Đạo giới lùng sục khắp nơi sao? Ngươi nghĩ mà xem, bọn chúng có đến hơn năm mươi tên Độn Nhất Cảnh lận, chưa kể những thế lực lớn ai cũng có con bài giữ mệnh, đặc biệt là Thần Đình và Tiên Các. Nếu chúng gọi tổ tiên ra thì chẳng phải sẽ phiền phức lắm sao?”  

Giọng nói nghĩ ngợi rồi đáp: “Hình như đúng là vậy”.  

Mộ Niệm Niệm: “Còn nữa, nếu phát hiện ra một mình ta có thể giết Giáo hoàng, chúng sẽ trở nên đoàn kết hơn đúng không nào?”  

Giọng nói: “Đúng vậy!”  

Mộ Niệm Niệm cười: “Vì vậy, sao lại không để bọn chúng tự giết hại lẫn nhau?”  

Giọng nói: “Chúng sẽ làm vậy sao?”  

Mộ Niệm Niệm: “Tất nhiên, vì thư phòng quá quan trọng với chúng”.  

Giọng nói: “Ngươi mở nó ra được không?”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bỗng có người hô lên: “Giáo hoàng đâu?”  Giáo hoàng ư?  Mọi tầm mắt đổ dồn vào nơi Giáo hoàng đứng, nhưng chỉ thấy có không khí rỗng tuếch.  AdvertisementHai mắt Khương Vũ trợn lên như sắp nứt: “Giáo hoàng!!”  Sau đó, ông ta và những người khác đã lập tức biến mất, thẳng tiến đến Thần Đình.  AdvertisementCùng lúc, Giáo hoàng mang gương mặt nghiêm trọng đứng ở một nơi trong vũ trụ.  Đã có người cưỡng chế đưa ông ta đến nơi này, nhưng ông ta cũng không biết đối phương đã làm cách nào.  Rốt cuộc là ai?  Ông ta nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy không gian yên tĩnh, không hề có sự sống, cũng chẳng có bóng người.  Sau một hồi im lặng, Giáo hoàng rời đi.  Trực giác nói cho ông ta rằng có gì đó rất không ổn.  Giáo hoàng đi rồi, một cô gái mới xuất hiện.  Còn có thể là ai ngoài Mộ Niệm Niệm.  Một giọng nói vang lên bên tai nàng ta: “Ngươi có thể giết hắn đúng không?”  Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Đúng vậy”.  Giọng nói: “Vì sao không làm?”  Nàng ta cười: “Khờ quá, nếu ta công khai xử hắn thì há chẳng phải sẽ bị bọn Đạo giới lùng sục khắp nơi sao? Ngươi nghĩ mà xem, bọn chúng có đến hơn năm mươi tên Độn Nhất Cảnh lận, chưa kể những thế lực lớn ai cũng có con bài giữ mệnh, đặc biệt là Thần Đình và Tiên Các. Nếu chúng gọi tổ tiên ra thì chẳng phải sẽ phiền phức lắm sao?”  Giọng nói nghĩ ngợi rồi đáp: “Hình như đúng là vậy”.  Mộ Niệm Niệm: “Còn nữa, nếu phát hiện ra một mình ta có thể giết Giáo hoàng, chúng sẽ trở nên đoàn kết hơn đúng không nào?”  Giọng nói: “Đúng vậy!”  Mộ Niệm Niệm cười: “Vì vậy, sao lại không để bọn chúng tự giết hại lẫn nhau?”  Giọng nói: “Chúng sẽ làm vậy sao?”  Mộ Niệm Niệm: “Tất nhiên, vì thư phòng quá quan trọng với chúng”.  Giọng nói: “Ngươi mở nó ra được không?”  

Chương 4539