Vân Lạc Phong - thiên tài y học của Trung Hoa, ngoài ý muốn chết đi, linh hồn nhập vào đại tiểu thư phế vật của phủ tướng quân ở đại lục Long Khiếu.Phế vật này chẳng những văn không được võ cũng chẳng xong, lại thêm ngực to não như trái nho, ngang ngược kiêu ngạo tuỳ hứng, có vị hôn phu hoàn mỹ như thái tử còn chưa đủ, lại đi cướp đoạt mỹ nam giữa đám đông, dẫn đến dưới cơn giận dữ thái tử huỷ bỏ hôn ước. Nhưng phế vật không chịu nổi kích thích này, cuối cùng thắt cổ chấm dứt cuộc đời. Lần nữa mở mắt, nàng đã không còn là đại tiểu thư phế vật ngày xưa. Khế ước thần điển (*), ôm ấp không gian Linh Dược, cải tử hồi sinh, y tuyệt thiên hạ! Từ quý tộc hoàng tôn cho đến thế gia thương nhân, không ai không thi nhau nịnh bợ nàng, ngay cả thái tử điện hạ từ hôn trước đó cũng tìm tới cửa muốn hoà hợp lại lần nữa.Đối với chuyện này, nam tử thần bí nào đó rốt cuộc không thể nhịn được nữa: "Nếu ai quấy rầy nữ nhân của ta nữa, ta liền làm cho kẻ đó có đi mà không có về!"
Chương 1639: Vân Nhược Thủy (7)
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác TángTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngVân Lạc Phong - thiên tài y học của Trung Hoa, ngoài ý muốn chết đi, linh hồn nhập vào đại tiểu thư phế vật của phủ tướng quân ở đại lục Long Khiếu.Phế vật này chẳng những văn không được võ cũng chẳng xong, lại thêm ngực to não như trái nho, ngang ngược kiêu ngạo tuỳ hứng, có vị hôn phu hoàn mỹ như thái tử còn chưa đủ, lại đi cướp đoạt mỹ nam giữa đám đông, dẫn đến dưới cơn giận dữ thái tử huỷ bỏ hôn ước. Nhưng phế vật không chịu nổi kích thích này, cuối cùng thắt cổ chấm dứt cuộc đời. Lần nữa mở mắt, nàng đã không còn là đại tiểu thư phế vật ngày xưa. Khế ước thần điển (*), ôm ấp không gian Linh Dược, cải tử hồi sinh, y tuyệt thiên hạ! Từ quý tộc hoàng tôn cho đến thế gia thương nhân, không ai không thi nhau nịnh bợ nàng, ngay cả thái tử điện hạ từ hôn trước đó cũng tìm tới cửa muốn hoà hợp lại lần nữa.Đối với chuyện này, nam tử thần bí nào đó rốt cuộc không thể nhịn được nữa: "Nếu ai quấy rầy nữ nhân của ta nữa, ta liền làm cho kẻ đó có đi mà không có về!" Edit: Sahara"Như Ý, thiên phú của Vân Nhược Thủy kia quá kém, hiển nhiên không thể vào được Khúc gia, tại sao cô lại đồng ý yêu cầu của Diệp Quân?" Tên đại hán cường tráng nhíu mày, hỏi."Ai nói ta muốn đưa Vân Nhược Thủy vào Khúc gia? Ta làm như vậy, chẳng qua là vì trấn an Diệp Quân thôi! Nha đầu kia tuy còn nhỏ tuổi, nhưng tính tình cương liệt, không giống Vân Nhược Thủy, dễ đối phó như vậy!"Như Ý cười lạnh một tiếng: "Để phòng ngừa nó giở trò, ta mới đồng ý yêu cầu của nó!"So với Diệp Quân có tính tình cương liệt, trong mắt đám người này, rõ ràng Vân Nhược Thủy chính là một quả hồng mềm mặc người bóp nắn."Trên đường đi, ngươi tìm cơ hội tách Diệp Quân và Vân Nhược Thủy ra, rồi mang con nha đầu đó về đây cho ta!"......Trên đường đi dằn xốc, một chiếc xe ngựa rách nát đang chạy nhanh như bay.Kẻ đánh xe chính là tên đại hán cường tráng, mà bên trong xe ngựa, ngoại trừ một tên nam tử trưởng thành thì còn có thêm hai tiểu cô nương xinh xắn.Tiểu cô nương nhỏ tuổi đang nắm lấy tay tiểu cô nương lớn tuổi hơn mình, đôi mắt ngây thơ hồn nhiên chứa đầy sợ hãi.Tuy nhiên......Tiểu cô nương lớn tuổi hơn ở bên cạnh đã giúp cô bé an tâm hơn vài phần."Ta hỏi ngươi!" Diệp Quân hơi hơi ngẩng đầu, mắt lạnh nhìn nam tử trước mặt: "Ngoại trừ nơi này ra thì các ngươi vẫn còn những căn cứ địa khác nữa phải không?"Lâm Tây liếc nhìn Diệp Quân: "Không sai!""Vậy...... trước đó các ngươi từng nói, các ngươi đã bắt được một đứa bé trai xấp xỉ tuổi ta, đứa bé trai kia hiện giờ ở đâu?"Lâm Tây ngẩn người: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"Diệp Quân đang định nói thẳng ra, nhưng lại sợ bọn chúng sẽ bắt người uy hiếp, vì thế bé lập tức quay đâu đi, lạnh lùng trả lời: "Ta chỉ tò mò, không có ý gì khác."Lâm Tây cũng không truy vấn Diệp Quân, ngược lại còn nói một câu: "Tiểu muội muội, ngươi tốt nhất an phận một chút, đợi tới Khúc gia rồi, cố gắng hầu hạ người Khúc gia, bằng không, kết cục của ngươi nhất định sẽ rất thảm."Đúng lúc này, xe ngựa đang chạy như điên chợt ngừng lại, Lâm Tây khẽ cau mày, lạnh lùng nói: "Ta đi xem thử đã xảy ra chuyện gì, các ngươi chờ ở chỗ này."Nói xong lời này, hắn ta liền nhảy thẳng xuống xe.Sau khi Lâm Tây nhảy khỏi xe ngựa, Diệp Quân vội vàng nhìn Vân Nhược Thủy: "Thủy nhi, muội nghe tỷ nói, những người đó tuyệt đối sẽ không để muội theo tỷ đến Khúc gia, mà tỷ cũng không chắc là ca ca có bị đám người này bắt đi hay không, vì vậy, tỷ cần phải lưu lại nơi này.""Diệp Quân tỷ tỷ......""Cho nên, nếu lát nữa bọn chúng muốn tách chúng ta ra, thì muội cứ tạm thời tách ra với tỷ, rồi truyền tin về cho Diệp gia, để Diệp gia phái người đến Khúc gia.""Muội hiểu rồi!"Vân Nhược Thủy nhẹ nhàng chớp chớp mắt: "Diệp Quân tỷ tỷ, muội sẽ truyền tin về Diệp gia, tỷ ở Khúc gia chờ muội."Diệp Quân còn muốn dặn dò thêm hai câu, nhưng Lâm Tây đã trở lại, hắn đảo mắt lạnh qua hai cô bé, mặt vô cảm: "Vân Nhược Thủy, xe ngựa xảy ra chút vấn đề, không thể chịu được trọng lượng nặng như vậy, vì vậy, ngươi cùng ta cỡi ngựa đến Khúc gia trước."Xe ngựa không chịu nổi trọng lượng của bọn họ?Diệp Quân lập tức trợn mắt há hốc mồm.Bé còn tưởng ít nhất bọn họ cũng tìm một cái cớ đủ thuyết phục một chút, ai dè, chúng lại lấy đại một lý do sứt sẹo như vậy.Chẳng lẽ do hai bé là trẻ con, nên chúng cho rằng hai bé rất dễ lừa gạt à?"Diệp Quân tỷ tỷ!" Hai mắt Vân Nhược Thủy rưng rưng, trông vô cùng đáng thương mà nhìn Diệp Quân: "Muội sẽ đến tìm tỷ nhanh thôi."
Edit: Sahara
"Như Ý, thiên phú của Vân Nhược Thủy kia quá kém, hiển nhiên không thể vào được Khúc gia, tại sao cô lại đồng ý yêu cầu của Diệp Quân?" Tên đại hán cường tráng nhíu mày, hỏi.
"Ai nói ta muốn đưa Vân Nhược Thủy vào Khúc gia? Ta làm như vậy, chẳng qua là vì trấn an Diệp Quân thôi! Nha đầu kia tuy còn nhỏ tuổi, nhưng tính tình cương liệt, không giống Vân Nhược Thủy, dễ đối phó như vậy!"
Như Ý cười lạnh một tiếng: "Để phòng ngừa nó giở trò, ta mới đồng ý yêu cầu của nó!"
So với Diệp Quân có tính tình cương liệt, trong mắt đám người này, rõ ràng Vân Nhược Thủy chính là một quả hồng mềm mặc người bóp nắn.
"Trên đường đi, ngươi tìm cơ hội tách Diệp Quân và Vân Nhược Thủy ra, rồi mang con nha đầu đó về đây cho ta!"
......
Trên đường đi dằn xốc, một chiếc xe ngựa rách nát đang chạy nhanh như bay.
Kẻ đánh xe chính là tên đại hán cường tráng, mà bên trong xe ngựa, ngoại trừ một tên nam tử trưởng thành thì còn có thêm hai tiểu cô nương xinh xắn.
Tiểu cô nương nhỏ tuổi đang nắm lấy tay tiểu cô nương lớn tuổi hơn mình, đôi mắt ngây thơ hồn nhiên chứa đầy sợ hãi.
Tuy nhiên......
Tiểu cô nương lớn tuổi hơn ở bên cạnh đã giúp cô bé an tâm hơn vài phần.
"Ta hỏi ngươi!" Diệp Quân hơi hơi ngẩng đầu, mắt lạnh nhìn nam tử trước mặt: "Ngoại trừ nơi này ra thì các ngươi vẫn còn những căn cứ địa khác nữa phải không?"
Lâm Tây liếc nhìn Diệp Quân: "Không sai!"
"Vậy...... trước đó các ngươi từng nói, các ngươi đã bắt được một đứa bé trai xấp xỉ tuổi ta, đứa bé trai kia hiện giờ ở đâu?"
Lâm Tây ngẩn người: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Diệp Quân đang định nói thẳng ra, nhưng lại sợ bọn chúng sẽ bắt người uy hiếp, vì thế bé lập tức quay đâu đi, lạnh lùng trả lời: "Ta chỉ tò mò, không có ý gì khác."
Lâm Tây cũng không truy vấn Diệp Quân, ngược lại còn nói một câu: "Tiểu muội muội, ngươi tốt nhất an phận một chút, đợi tới Khúc gia rồi, cố gắng hầu hạ người Khúc gia, bằng không, kết cục của ngươi nhất định sẽ rất thảm."
Đúng lúc này, xe ngựa đang chạy như điên chợt ngừng lại, Lâm Tây khẽ cau mày, lạnh lùng nói: "Ta đi xem thử đã xảy ra chuyện gì, các ngươi chờ ở chỗ này."
Nói xong lời này, hắn ta liền nhảy thẳng xuống xe.
Sau khi Lâm Tây nhảy khỏi xe ngựa, Diệp Quân vội vàng nhìn Vân Nhược Thủy: "Thủy nhi, muội nghe tỷ nói, những người đó tuyệt đối sẽ không để muội theo tỷ đến Khúc gia, mà tỷ cũng không chắc là ca ca có bị đám người này bắt đi hay không, vì vậy, tỷ cần phải lưu lại nơi này."
"Diệp Quân tỷ tỷ......"
"Cho nên, nếu lát nữa bọn chúng muốn tách chúng ta ra, thì muội cứ tạm thời tách ra với tỷ, rồi truyền tin về cho Diệp gia, để Diệp gia phái người đến Khúc gia."
"Muội hiểu rồi!"
Vân Nhược Thủy nhẹ nhàng chớp chớp mắt: "Diệp Quân tỷ tỷ, muội sẽ truyền tin về Diệp gia, tỷ ở Khúc gia chờ muội."
Diệp Quân còn muốn dặn dò thêm hai câu, nhưng Lâm Tây đã trở lại, hắn đảo mắt lạnh qua hai cô bé, mặt vô cảm: "Vân Nhược Thủy, xe ngựa xảy ra chút vấn đề, không thể chịu được trọng lượng nặng như vậy, vì vậy, ngươi cùng ta cỡi ngựa đến Khúc gia trước."
Xe ngựa không chịu nổi trọng lượng của bọn họ?
Diệp Quân lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Bé còn tưởng ít nhất bọn họ cũng tìm một cái cớ đủ thuyết phục một chút, ai dè, chúng lại lấy đại một lý do sứt sẹo như vậy.
Chẳng lẽ do hai bé là trẻ con, nên chúng cho rằng hai bé rất dễ lừa gạt à?
"Diệp Quân tỷ tỷ!" Hai mắt Vân Nhược Thủy rưng rưng, trông vô cùng đáng thương mà nhìn Diệp Quân: "Muội sẽ đến tìm tỷ nhanh thôi."
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác TángTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngVân Lạc Phong - thiên tài y học của Trung Hoa, ngoài ý muốn chết đi, linh hồn nhập vào đại tiểu thư phế vật của phủ tướng quân ở đại lục Long Khiếu.Phế vật này chẳng những văn không được võ cũng chẳng xong, lại thêm ngực to não như trái nho, ngang ngược kiêu ngạo tuỳ hứng, có vị hôn phu hoàn mỹ như thái tử còn chưa đủ, lại đi cướp đoạt mỹ nam giữa đám đông, dẫn đến dưới cơn giận dữ thái tử huỷ bỏ hôn ước. Nhưng phế vật không chịu nổi kích thích này, cuối cùng thắt cổ chấm dứt cuộc đời. Lần nữa mở mắt, nàng đã không còn là đại tiểu thư phế vật ngày xưa. Khế ước thần điển (*), ôm ấp không gian Linh Dược, cải tử hồi sinh, y tuyệt thiên hạ! Từ quý tộc hoàng tôn cho đến thế gia thương nhân, không ai không thi nhau nịnh bợ nàng, ngay cả thái tử điện hạ từ hôn trước đó cũng tìm tới cửa muốn hoà hợp lại lần nữa.Đối với chuyện này, nam tử thần bí nào đó rốt cuộc không thể nhịn được nữa: "Nếu ai quấy rầy nữ nhân của ta nữa, ta liền làm cho kẻ đó có đi mà không có về!" Edit: Sahara"Như Ý, thiên phú của Vân Nhược Thủy kia quá kém, hiển nhiên không thể vào được Khúc gia, tại sao cô lại đồng ý yêu cầu của Diệp Quân?" Tên đại hán cường tráng nhíu mày, hỏi."Ai nói ta muốn đưa Vân Nhược Thủy vào Khúc gia? Ta làm như vậy, chẳng qua là vì trấn an Diệp Quân thôi! Nha đầu kia tuy còn nhỏ tuổi, nhưng tính tình cương liệt, không giống Vân Nhược Thủy, dễ đối phó như vậy!"Như Ý cười lạnh một tiếng: "Để phòng ngừa nó giở trò, ta mới đồng ý yêu cầu của nó!"So với Diệp Quân có tính tình cương liệt, trong mắt đám người này, rõ ràng Vân Nhược Thủy chính là một quả hồng mềm mặc người bóp nắn."Trên đường đi, ngươi tìm cơ hội tách Diệp Quân và Vân Nhược Thủy ra, rồi mang con nha đầu đó về đây cho ta!"......Trên đường đi dằn xốc, một chiếc xe ngựa rách nát đang chạy nhanh như bay.Kẻ đánh xe chính là tên đại hán cường tráng, mà bên trong xe ngựa, ngoại trừ một tên nam tử trưởng thành thì còn có thêm hai tiểu cô nương xinh xắn.Tiểu cô nương nhỏ tuổi đang nắm lấy tay tiểu cô nương lớn tuổi hơn mình, đôi mắt ngây thơ hồn nhiên chứa đầy sợ hãi.Tuy nhiên......Tiểu cô nương lớn tuổi hơn ở bên cạnh đã giúp cô bé an tâm hơn vài phần."Ta hỏi ngươi!" Diệp Quân hơi hơi ngẩng đầu, mắt lạnh nhìn nam tử trước mặt: "Ngoại trừ nơi này ra thì các ngươi vẫn còn những căn cứ địa khác nữa phải không?"Lâm Tây liếc nhìn Diệp Quân: "Không sai!""Vậy...... trước đó các ngươi từng nói, các ngươi đã bắt được một đứa bé trai xấp xỉ tuổi ta, đứa bé trai kia hiện giờ ở đâu?"Lâm Tây ngẩn người: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"Diệp Quân đang định nói thẳng ra, nhưng lại sợ bọn chúng sẽ bắt người uy hiếp, vì thế bé lập tức quay đâu đi, lạnh lùng trả lời: "Ta chỉ tò mò, không có ý gì khác."Lâm Tây cũng không truy vấn Diệp Quân, ngược lại còn nói một câu: "Tiểu muội muội, ngươi tốt nhất an phận một chút, đợi tới Khúc gia rồi, cố gắng hầu hạ người Khúc gia, bằng không, kết cục của ngươi nhất định sẽ rất thảm."Đúng lúc này, xe ngựa đang chạy như điên chợt ngừng lại, Lâm Tây khẽ cau mày, lạnh lùng nói: "Ta đi xem thử đã xảy ra chuyện gì, các ngươi chờ ở chỗ này."Nói xong lời này, hắn ta liền nhảy thẳng xuống xe.Sau khi Lâm Tây nhảy khỏi xe ngựa, Diệp Quân vội vàng nhìn Vân Nhược Thủy: "Thủy nhi, muội nghe tỷ nói, những người đó tuyệt đối sẽ không để muội theo tỷ đến Khúc gia, mà tỷ cũng không chắc là ca ca có bị đám người này bắt đi hay không, vì vậy, tỷ cần phải lưu lại nơi này.""Diệp Quân tỷ tỷ......""Cho nên, nếu lát nữa bọn chúng muốn tách chúng ta ra, thì muội cứ tạm thời tách ra với tỷ, rồi truyền tin về cho Diệp gia, để Diệp gia phái người đến Khúc gia.""Muội hiểu rồi!"Vân Nhược Thủy nhẹ nhàng chớp chớp mắt: "Diệp Quân tỷ tỷ, muội sẽ truyền tin về Diệp gia, tỷ ở Khúc gia chờ muội."Diệp Quân còn muốn dặn dò thêm hai câu, nhưng Lâm Tây đã trở lại, hắn đảo mắt lạnh qua hai cô bé, mặt vô cảm: "Vân Nhược Thủy, xe ngựa xảy ra chút vấn đề, không thể chịu được trọng lượng nặng như vậy, vì vậy, ngươi cùng ta cỡi ngựa đến Khúc gia trước."Xe ngựa không chịu nổi trọng lượng của bọn họ?Diệp Quân lập tức trợn mắt há hốc mồm.Bé còn tưởng ít nhất bọn họ cũng tìm một cái cớ đủ thuyết phục một chút, ai dè, chúng lại lấy đại một lý do sứt sẹo như vậy.Chẳng lẽ do hai bé là trẻ con, nên chúng cho rằng hai bé rất dễ lừa gạt à?"Diệp Quân tỷ tỷ!" Hai mắt Vân Nhược Thủy rưng rưng, trông vô cùng đáng thương mà nhìn Diệp Quân: "Muội sẽ đến tìm tỷ nhanh thôi."