Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 4631

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nhưng bây giờ, hắn có thể cảm nhận rõ ràng quá trình những cao thủ kia đạt đến Độn Nhất.  Tham khảo, học tập!  Cứ như vậy, thời gian dần dần trôi qua...  AdvertisementMà trong trời sao, Diệp Tri Mệnh lấy một quyển sách cổ ra đọc, nàng ta đọc rất chăm chú.  Cuối trời sao.  AdvertisementMộ Niệm Niệm bước đi chậm rãi, trong mắt nàng ta hiện lên chút lo lắng.  Linh Nhi đột nhiên nói: “Ngươi đáng lẽ nên giết nàng ta!”  Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Đã không kịp nữa rồi! Nếu ta ra tay giết nàng ta, mọi chuyện sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn!”  Linh Nhi trầm giọng nói: “Không giết nàng ta, có thể sẽ càng nghiêm trọng!”  Mộ Niệm Niệm lắc đầu thở dài: “Người này thật sự là một ma quỷ! Năng lực gây phiền toái này thật đúng là độc nhất vô nhị! Như này ai mà chống đỡ nổi?”  Linh Nhi nói: “Ngươi ngay từ đầu không nên nhúng tay vào chuyện của hắn!”  Mộ Niệm Niệm cười nói: “Cũng không còn kịp nữa rồi.”  Linh Nhi trầm giọng nói: “Chúng ta đi thôi! Rời khỏi nơi này, rời đi thật xa, đừng trở lại nữa! Với thực lực của ngươi, chỉ cần ngươi không nhúng tay vào chuyện của hắn nữa, nguyên nhân tai ách không thể làm gì được ngươi!”  Mộ Niệm Niệm khẽ cười nói: “Người sống ắt có thứ theo đuổi, ngươi biết thứ ta theo đuổi rồi đó!”  Linh Nhi tức giận nói: “Còn sống mới là điều quan trọng nhất!”  Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Có một số việc quan trọng hơn sự sống!”  Trong khi nói, nàng ta đã trở về vũ trụ Ngũ Duy rồi.  Linh Nhi tức giận: “Ngươi vì sao lại cố chấp như vậy!”  Mộ Niệm Niệm nhìn thoáng qua bốn phía, nhẹ giọng nói: “Trời đất này đã sinh ra ta, với ta mà nói nó chính là cha mẹ, mà chỗ này cũng là nhà của ta. Nếu ngay cả ta cũng buông bỏ nó, ngươi còn trông chờ ai đến chăm sóc tốt cho nó?”  Nói xong, nàng ta đi về phía xa: “Thời gian của ta không còn nhiều nữa rồi! Ta phải chọn cho vũ trụ này một người có thể đối xử tốt với nó!”  ....  Trong tinh không, Diệp Huyên đứng lặng lẽ, ở bên cạnh hắn cách đó không xa là Diệp Tri Mệnh.  Diệp Tri Mệnh còn đang im lặng đọc sách, nàng ta đọc rất chăm chú, nếu nhìn từ ngoài, nàng ta chính là một cô bé vô cùng bình thường.  Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên đột nhiên mở hai mắt.  Diệp Tri Mệnh nhìn về phía Diệp Huyên, cơ thể Diệp Huyên dần trở nên hư ảo.

Nhưng bây giờ, hắn có thể cảm nhận rõ ràng quá trình những cao thủ kia đạt đến Độn Nhất.  

Tham khảo, học tập!  

Cứ như vậy, thời gian dần dần trôi qua...  

Advertisement

Mà trong trời sao, Diệp Tri Mệnh lấy một quyển sách cổ ra đọc, nàng ta đọc rất chăm chú.  

Cuối trời sao.  

Advertisement

Mộ Niệm Niệm bước đi chậm rãi, trong mắt nàng ta hiện lên chút lo lắng.  

Linh Nhi đột nhiên nói: “Ngươi đáng lẽ nên giết nàng ta!”  

Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Đã không kịp nữa rồi! Nếu ta ra tay giết nàng ta, mọi chuyện sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn!”  

Linh Nhi trầm giọng nói: “Không giết nàng ta, có thể sẽ càng nghiêm trọng!”  

Mộ Niệm Niệm lắc đầu thở dài: “Người này thật sự là một ma quỷ! Năng lực gây phiền toái này thật đúng là độc nhất vô nhị! Như này ai mà chống đỡ nổi?”  

Linh Nhi nói: “Ngươi ngay từ đầu không nên nhúng tay vào chuyện của hắn!”  

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Cũng không còn kịp nữa rồi.”  

Linh Nhi trầm giọng nói: “Chúng ta đi thôi! Rời khỏi nơi này, rời đi thật xa, đừng trở lại nữa! Với thực lực của ngươi, chỉ cần ngươi không nhúng tay vào chuyện của hắn nữa, nguyên nhân tai ách không thể làm gì được ngươi!”  

Mộ Niệm Niệm khẽ cười nói: “Người sống ắt có thứ theo đuổi, ngươi biết thứ ta theo đuổi rồi đó!”  

Linh Nhi tức giận nói: “Còn sống mới là điều quan trọng nhất!”  

Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Có một số việc quan trọng hơn sự sống!”  

Trong khi nói, nàng ta đã trở về vũ trụ Ngũ Duy rồi.  

Linh Nhi tức giận: “Ngươi vì sao lại cố chấp như vậy!”  

Mộ Niệm Niệm nhìn thoáng qua bốn phía, nhẹ giọng nói: “Trời đất này đã sinh ra ta, với ta mà nói nó chính là cha mẹ, mà chỗ này cũng là nhà của ta. Nếu ngay cả ta cũng buông bỏ nó, ngươi còn trông chờ ai đến chăm sóc tốt cho nó?”  

Nói xong, nàng ta đi về phía xa: “Thời gian của ta không còn nhiều nữa rồi! Ta phải chọn cho vũ trụ này một người có thể đối xử tốt với nó!”  

....  

Trong tinh không, Diệp Huyên đứng lặng lẽ, ở bên cạnh hắn cách đó không xa là Diệp Tri Mệnh.  

Diệp Tri Mệnh còn đang im lặng đọc sách, nàng ta đọc rất chăm chú, nếu nhìn từ ngoài, nàng ta chính là một cô bé vô cùng bình thường.  

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên đột nhiên mở hai mắt.  

Diệp Tri Mệnh nhìn về phía Diệp Huyên, cơ thể Diệp Huyên dần trở nên hư ảo.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nhưng bây giờ, hắn có thể cảm nhận rõ ràng quá trình những cao thủ kia đạt đến Độn Nhất.  Tham khảo, học tập!  Cứ như vậy, thời gian dần dần trôi qua...  AdvertisementMà trong trời sao, Diệp Tri Mệnh lấy một quyển sách cổ ra đọc, nàng ta đọc rất chăm chú.  Cuối trời sao.  AdvertisementMộ Niệm Niệm bước đi chậm rãi, trong mắt nàng ta hiện lên chút lo lắng.  Linh Nhi đột nhiên nói: “Ngươi đáng lẽ nên giết nàng ta!”  Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Đã không kịp nữa rồi! Nếu ta ra tay giết nàng ta, mọi chuyện sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn!”  Linh Nhi trầm giọng nói: “Không giết nàng ta, có thể sẽ càng nghiêm trọng!”  Mộ Niệm Niệm lắc đầu thở dài: “Người này thật sự là một ma quỷ! Năng lực gây phiền toái này thật đúng là độc nhất vô nhị! Như này ai mà chống đỡ nổi?”  Linh Nhi nói: “Ngươi ngay từ đầu không nên nhúng tay vào chuyện của hắn!”  Mộ Niệm Niệm cười nói: “Cũng không còn kịp nữa rồi.”  Linh Nhi trầm giọng nói: “Chúng ta đi thôi! Rời khỏi nơi này, rời đi thật xa, đừng trở lại nữa! Với thực lực của ngươi, chỉ cần ngươi không nhúng tay vào chuyện của hắn nữa, nguyên nhân tai ách không thể làm gì được ngươi!”  Mộ Niệm Niệm khẽ cười nói: “Người sống ắt có thứ theo đuổi, ngươi biết thứ ta theo đuổi rồi đó!”  Linh Nhi tức giận nói: “Còn sống mới là điều quan trọng nhất!”  Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Có một số việc quan trọng hơn sự sống!”  Trong khi nói, nàng ta đã trở về vũ trụ Ngũ Duy rồi.  Linh Nhi tức giận: “Ngươi vì sao lại cố chấp như vậy!”  Mộ Niệm Niệm nhìn thoáng qua bốn phía, nhẹ giọng nói: “Trời đất này đã sinh ra ta, với ta mà nói nó chính là cha mẹ, mà chỗ này cũng là nhà của ta. Nếu ngay cả ta cũng buông bỏ nó, ngươi còn trông chờ ai đến chăm sóc tốt cho nó?”  Nói xong, nàng ta đi về phía xa: “Thời gian của ta không còn nhiều nữa rồi! Ta phải chọn cho vũ trụ này một người có thể đối xử tốt với nó!”  ....  Trong tinh không, Diệp Huyên đứng lặng lẽ, ở bên cạnh hắn cách đó không xa là Diệp Tri Mệnh.  Diệp Tri Mệnh còn đang im lặng đọc sách, nàng ta đọc rất chăm chú, nếu nhìn từ ngoài, nàng ta chính là một cô bé vô cùng bình thường.  Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên đột nhiên mở hai mắt.  Diệp Tri Mệnh nhìn về phía Diệp Huyên, cơ thể Diệp Huyên dần trở nên hư ảo.

Chương 4631