Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 4641

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ầm!  Một luồng kiếm ý mạnh mẽ phóng lên cao, bay thẳng vào đám mây, chấn động trời đất!  Diệp Huyên chợt hiểu ra!  AdvertisementKiếm khí này hẳn là kiếm khí của người đàn ông áo xanh lưu lại!  Diệp Huyên nhìn về phía kiếm linh, kiếm linh khẽ rung lên, lập tức quay về trong tháp Giới Ngục.  AdvertisementDiệp Huyên nhếch miệng cười, có chút vui mừng, kiếm linh vừa hấp thu kiếm khí của người đàn ông áo xanh, chắc chắn sẽ trở nên càng mạnh hơn.  Diệp Tri Mệnh nhìn sâu vào Diệp Huyên: “Ngươi có thể nói cho ta biết ngươi rốt cuộc có bao nhiêu người hộ đạo không?”  Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nói: “Cũng không nhiều, chỉ năm sáu người!”  Nghe vậy, Diệp Tri Mệnh nheo mắt: “Ngươi là đang nói đùa sao?”  Diệp Huyên cười nói: “Ngươi thấy sao?”  Nói xong, hắn mang theo Diệp Tri Mệnh lao xuống dưới.  Trên lưng Diệp Huyên, Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyên, không biết đang suy nghĩ điều gì.  Rất nhanh, Diệp Huyên xuống sâu dưới đáy hồ, hắn nhìn lướt qua bốn phía, bốn phía không có gì, ngay cả cá cũng không có, nhưng mà nơi này linh khí vô cùng dồi dào.  Diệp Tri Mệnh nhìn lướt qua bốn phía, nàng ta trầm lặng một lát, sau đó dựng hai ngón tay trước giữa chân mày, nhẹ giọng nói: “Mở!”  Thanh âm vừa dứt --  Ầm!  Hồ nước trước mặt nàng ta và Diệp Huyên đột nhiên tách ra hai bên, không chỉ có hồ nước, ngay cả không gian cũng đang tách ra hai bên, rất nhanh, ở trước mặt hai người xuất hiện một đường mòn rải sỏi không có điểm cuối.  Diệp Huyên nhìn Diệp Tri Mệnh, Diệp Tri Mệnh nhẹ giọng nói: “Đi!”  Diệp Huyên trầm giọng nói: “Có nguy hiểm không?”  Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Không biết!”  Diệp Huyên: “...”  Diệp Tri Mệnh nhìn về phía Diệp Huyên: “Cuốn Đạo Kinh thứ ba, ngươi không động lòng sao?”  Diệp Huyên nhìn về phía đường mòn rải sỏi kia, đường nhỏ kéo thẳng về phía xa, không có điểm cuối.  Đúng lúc này, một thanh kiếm đột nhiên rung lên.  

Ầm!  

Một luồng kiếm ý mạnh mẽ phóng lên cao, bay thẳng vào đám mây, chấn động trời đất!  

Diệp Huyên chợt hiểu ra!  

Advertisement

Kiếm khí này hẳn là kiếm khí của người đàn ông áo xanh lưu lại!  

Diệp Huyên nhìn về phía kiếm linh, kiếm linh khẽ rung lên, lập tức quay về trong tháp Giới Ngục.  

Advertisement

Diệp Huyên nhếch miệng cười, có chút vui mừng, kiếm linh vừa hấp thu kiếm khí của người đàn ông áo xanh, chắc chắn sẽ trở nên càng mạnh hơn.  

Diệp Tri Mệnh nhìn sâu vào Diệp Huyên: “Ngươi có thể nói cho ta biết ngươi rốt cuộc có bao nhiêu người hộ đạo không?”  

Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nói: “Cũng không nhiều, chỉ năm sáu người!”  

Nghe vậy, Diệp Tri Mệnh nheo mắt: “Ngươi là đang nói đùa sao?”  

Diệp Huyên cười nói: “Ngươi thấy sao?”  

Nói xong, hắn mang theo Diệp Tri Mệnh lao xuống dưới.  

Trên lưng Diệp Huyên, Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyên, không biết đang suy nghĩ điều gì.  

Rất nhanh, Diệp Huyên xuống sâu dưới đáy hồ, hắn nhìn lướt qua bốn phía, bốn phía không có gì, ngay cả cá cũng không có, nhưng mà nơi này linh khí vô cùng dồi dào.  

Diệp Tri Mệnh nhìn lướt qua bốn phía, nàng ta trầm lặng một lát, sau đó dựng hai ngón tay trước giữa chân mày, nhẹ giọng nói: “Mở!”  

Thanh âm vừa dứt --  

Ầm!  

Hồ nước trước mặt nàng ta và Diệp Huyên đột nhiên tách ra hai bên, không chỉ có hồ nước, ngay cả không gian cũng đang tách ra hai bên, rất nhanh, ở trước mặt hai người xuất hiện một đường mòn rải sỏi không có điểm cuối.  

Diệp Huyên nhìn Diệp Tri Mệnh, Diệp Tri Mệnh nhẹ giọng nói: “Đi!”  

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Có nguy hiểm không?”  

Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Không biết!”  

Diệp Huyên: “...”  

Diệp Tri Mệnh nhìn về phía Diệp Huyên: “Cuốn Đạo Kinh thứ ba, ngươi không động lòng sao?”  

Diệp Huyên nhìn về phía đường mòn rải sỏi kia, đường nhỏ kéo thẳng về phía xa, không có điểm cuối.  

Đúng lúc này, một thanh kiếm đột nhiên rung lên.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ầm!  Một luồng kiếm ý mạnh mẽ phóng lên cao, bay thẳng vào đám mây, chấn động trời đất!  Diệp Huyên chợt hiểu ra!  AdvertisementKiếm khí này hẳn là kiếm khí của người đàn ông áo xanh lưu lại!  Diệp Huyên nhìn về phía kiếm linh, kiếm linh khẽ rung lên, lập tức quay về trong tháp Giới Ngục.  AdvertisementDiệp Huyên nhếch miệng cười, có chút vui mừng, kiếm linh vừa hấp thu kiếm khí của người đàn ông áo xanh, chắc chắn sẽ trở nên càng mạnh hơn.  Diệp Tri Mệnh nhìn sâu vào Diệp Huyên: “Ngươi có thể nói cho ta biết ngươi rốt cuộc có bao nhiêu người hộ đạo không?”  Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nói: “Cũng không nhiều, chỉ năm sáu người!”  Nghe vậy, Diệp Tri Mệnh nheo mắt: “Ngươi là đang nói đùa sao?”  Diệp Huyên cười nói: “Ngươi thấy sao?”  Nói xong, hắn mang theo Diệp Tri Mệnh lao xuống dưới.  Trên lưng Diệp Huyên, Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyên, không biết đang suy nghĩ điều gì.  Rất nhanh, Diệp Huyên xuống sâu dưới đáy hồ, hắn nhìn lướt qua bốn phía, bốn phía không có gì, ngay cả cá cũng không có, nhưng mà nơi này linh khí vô cùng dồi dào.  Diệp Tri Mệnh nhìn lướt qua bốn phía, nàng ta trầm lặng một lát, sau đó dựng hai ngón tay trước giữa chân mày, nhẹ giọng nói: “Mở!”  Thanh âm vừa dứt --  Ầm!  Hồ nước trước mặt nàng ta và Diệp Huyên đột nhiên tách ra hai bên, không chỉ có hồ nước, ngay cả không gian cũng đang tách ra hai bên, rất nhanh, ở trước mặt hai người xuất hiện một đường mòn rải sỏi không có điểm cuối.  Diệp Huyên nhìn Diệp Tri Mệnh, Diệp Tri Mệnh nhẹ giọng nói: “Đi!”  Diệp Huyên trầm giọng nói: “Có nguy hiểm không?”  Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Không biết!”  Diệp Huyên: “...”  Diệp Tri Mệnh nhìn về phía Diệp Huyên: “Cuốn Đạo Kinh thứ ba, ngươi không động lòng sao?”  Diệp Huyên nhìn về phía đường mòn rải sỏi kia, đường nhỏ kéo thẳng về phía xa, không có điểm cuối.  Đúng lúc này, một thanh kiếm đột nhiên rung lên.  

Chương 4641