Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 4662

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nửa canh giờ sau, được Diệp Huyên truyền lại truyền thừa của ông lão áo trắng, An Lan Tú và Liên Vạn Lý bắt đầu bế quan.  Ngoài ra, hắn cũng cho cả hai đọc qua Đạo kinh.  An Lan Tú đã đến Độn Nhất Cảnh, việc này có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho nàng.  AdvertisementVề phần Liên Vạn Lý, thiên phú của nàng ta không hề thấp, một khi có được Đạo kinh và truyền thừa, Diệp Huyên tin rằng nàng ta sẽ đột phá về mặt chất lượng.  Sau đó, hắn đi đến phòng Quan Âm. Thiên phú của ả ta vốn không thua kém hai người An Lan Tú, hiện nay cũng đã đạt đến bán bộ Độn Nhất.  Thấy hắn đưa ra một quyển trục, ả tò mò hỏi: “Đây là?”  AdvertisementDiệp Huyên: “Quyển Đạo kinh thứ ba, đọc xong thì trả lại cho ta”.  Quan Âm sửng sốt: “Đây là… trang bị thiếu của Đạo kinh?”  Cái gật đầu của hắn khiến tay ả run run.  "Ngươi tìm được những trang Đạo kinh bị thiếu ư?"  Diệp Huyên gật đầu: "Cô chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, không được nói ra ngoài, hiểu ý ta chứ?"  Quan Âm nhìn hắn: “Ngươi thật sự cho ta xem?”  Diệp Huyên bất đắc dĩ: “Trông ta giống như đang nói đùa lắm sao?”  Quan Âm không khỏi cảm thấy hết sức phức tạp.  Đây là Đạo kinh, thứ đã khiến bao nhiêu người phát cuồng vì nó.  Vậy mà Diệp Huyên cứ thế cho ả ta đọc.  Diệp Huyên: “Ta đã hứa một khi mở thư phòng thì sẽ cho cô xem Đạo kinh bên trong. Hiện nay ta chưa mở được, trước mắt cô cứ cầm lấy quyển này, hy vọng sẽ có ích với cô”.  Quan Âm nhìn hắn: “Cảm ơn ngươi”.  Cầm Đạo kinh trên tay, sắc mặt ả ta chợt trở nên nghiêm túc vô cùng, có thể thấy nội dung trong đó khiến ả rúng động đến nhường nào.  Một hồi sau, Quan Âm trả nó lại cho Diệp Huyên: “Ta đã nhớ kỹ rồi”.  Hắn thấp giọng nói: “Quan cô nương, nội dung trong này chỉ có thể giữ cho bản thân biết, tuyệt đối không được để lộ, bằng không chúng ta đều sẽ toi mạng”.  Trước mắt hắn chỉ dám cho những người thân cận nhất đọc Đạo kinh, bởi hắn biết một khi có người hay tin trong tay hắn có tận hai quyển… Hắn không dám nghĩ đến tình cảnh đó.  “Ta biết”.  Quan Âm nói: “Vì sao lại cho ta xem?”  Diệp Huyên: “Không phải ta đã hứa rồi sao?”  Quan Âm nhìn hắn không chớp mắt: “Ta không nghĩ ngươi sẽ làm thật”.   

Nửa canh giờ sau, được Diệp Huyên truyền lại truyền thừa của ông lão áo trắng, An Lan Tú và Liên Vạn Lý bắt đầu bế quan.  

Ngoài ra, hắn cũng cho cả hai đọc qua Đạo kinh.  

An Lan Tú đã đến Độn Nhất Cảnh, việc này có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho nàng.  

Advertisement

Về phần Liên Vạn Lý, thiên phú của nàng ta không hề thấp, một khi có được Đạo kinh và truyền thừa, Diệp Huyên tin rằng nàng ta sẽ đột phá về mặt chất lượng.  

Sau đó, hắn đi đến phòng Quan Âm. Thiên phú của ả ta vốn không thua kém hai người An Lan Tú, hiện nay cũng đã đạt đến bán bộ Độn Nhất.  

Thấy hắn đưa ra một quyển trục, ả tò mò hỏi: “Đây là?”  

Advertisement

Diệp Huyên: “Quyển Đạo kinh thứ ba, đọc xong thì trả lại cho ta”.  

Quan Âm sửng sốt: “Đây là… trang bị thiếu của Đạo kinh?”  

Cái gật đầu của hắn khiến tay ả run run.  

"Ngươi tìm được những trang Đạo kinh bị thiếu ư?"  

Diệp Huyên gật đầu: "Cô chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, không được nói ra ngoài, hiểu ý ta chứ?"  

Quan Âm nhìn hắn: “Ngươi thật sự cho ta xem?”  

Diệp Huyên bất đắc dĩ: “Trông ta giống như đang nói đùa lắm sao?”  

Quan Âm không khỏi cảm thấy hết sức phức tạp.  

Đây là Đạo kinh, thứ đã khiến bao nhiêu người phát cuồng vì nó.  

Vậy mà Diệp Huyên cứ thế cho ả ta đọc.  

Diệp Huyên: “Ta đã hứa một khi mở thư phòng thì sẽ cho cô xem Đạo kinh bên trong. Hiện nay ta chưa mở được, trước mắt cô cứ cầm lấy quyển này, hy vọng sẽ có ích với cô”.  

Quan Âm nhìn hắn: “Cảm ơn ngươi”.  

Cầm Đạo kinh trên tay, sắc mặt ả ta chợt trở nên nghiêm túc vô cùng, có thể thấy nội dung trong đó khiến ả rúng động đến nhường nào.  

Một hồi sau, Quan Âm trả nó lại cho Diệp Huyên: “Ta đã nhớ kỹ rồi”.  

Hắn thấp giọng nói: “Quan cô nương, nội dung trong này chỉ có thể giữ cho bản thân biết, tuyệt đối không được để lộ, bằng không chúng ta đều sẽ toi mạng”.  

Trước mắt hắn chỉ dám cho những người thân cận nhất đọc Đạo kinh, bởi hắn biết một khi có người hay tin trong tay hắn có tận hai quyển… Hắn không dám nghĩ đến tình cảnh đó.  

“Ta biết”.  

Quan Âm nói: “Vì sao lại cho ta xem?”  

Diệp Huyên: “Không phải ta đã hứa rồi sao?”  

Quan Âm nhìn hắn không chớp mắt: “Ta không nghĩ ngươi sẽ làm thật”.   

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nửa canh giờ sau, được Diệp Huyên truyền lại truyền thừa của ông lão áo trắng, An Lan Tú và Liên Vạn Lý bắt đầu bế quan.  Ngoài ra, hắn cũng cho cả hai đọc qua Đạo kinh.  An Lan Tú đã đến Độn Nhất Cảnh, việc này có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho nàng.  AdvertisementVề phần Liên Vạn Lý, thiên phú của nàng ta không hề thấp, một khi có được Đạo kinh và truyền thừa, Diệp Huyên tin rằng nàng ta sẽ đột phá về mặt chất lượng.  Sau đó, hắn đi đến phòng Quan Âm. Thiên phú của ả ta vốn không thua kém hai người An Lan Tú, hiện nay cũng đã đạt đến bán bộ Độn Nhất.  Thấy hắn đưa ra một quyển trục, ả tò mò hỏi: “Đây là?”  AdvertisementDiệp Huyên: “Quyển Đạo kinh thứ ba, đọc xong thì trả lại cho ta”.  Quan Âm sửng sốt: “Đây là… trang bị thiếu của Đạo kinh?”  Cái gật đầu của hắn khiến tay ả run run.  "Ngươi tìm được những trang Đạo kinh bị thiếu ư?"  Diệp Huyên gật đầu: "Cô chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, không được nói ra ngoài, hiểu ý ta chứ?"  Quan Âm nhìn hắn: “Ngươi thật sự cho ta xem?”  Diệp Huyên bất đắc dĩ: “Trông ta giống như đang nói đùa lắm sao?”  Quan Âm không khỏi cảm thấy hết sức phức tạp.  Đây là Đạo kinh, thứ đã khiến bao nhiêu người phát cuồng vì nó.  Vậy mà Diệp Huyên cứ thế cho ả ta đọc.  Diệp Huyên: “Ta đã hứa một khi mở thư phòng thì sẽ cho cô xem Đạo kinh bên trong. Hiện nay ta chưa mở được, trước mắt cô cứ cầm lấy quyển này, hy vọng sẽ có ích với cô”.  Quan Âm nhìn hắn: “Cảm ơn ngươi”.  Cầm Đạo kinh trên tay, sắc mặt ả ta chợt trở nên nghiêm túc vô cùng, có thể thấy nội dung trong đó khiến ả rúng động đến nhường nào.  Một hồi sau, Quan Âm trả nó lại cho Diệp Huyên: “Ta đã nhớ kỹ rồi”.  Hắn thấp giọng nói: “Quan cô nương, nội dung trong này chỉ có thể giữ cho bản thân biết, tuyệt đối không được để lộ, bằng không chúng ta đều sẽ toi mạng”.  Trước mắt hắn chỉ dám cho những người thân cận nhất đọc Đạo kinh, bởi hắn biết một khi có người hay tin trong tay hắn có tận hai quyển… Hắn không dám nghĩ đến tình cảnh đó.  “Ta biết”.  Quan Âm nói: “Vì sao lại cho ta xem?”  Diệp Huyên: “Không phải ta đã hứa rồi sao?”  Quan Âm nhìn hắn không chớp mắt: “Ta không nghĩ ngươi sẽ làm thật”.   

Chương 4662