Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 4681

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ầm!  Tống Chí kia còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay ra ngoài!  Thần hồn bị tiêu diệt!  AdvertisementDiệp Huyên sửng sốt!  Đại Bồ Tát Yết Đế cũng sửng sốt!  Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Tỷ muội chúng ta nói chuyện, ngươi chen miệng vào cái gì, hầy”.  AdvertisementDiệp Huyên: “…”  Mộ Niệm Niệm nhìn về phía Đại Bồ Tát Yết Đế, ông ta chắp tay, giọng nói hơi run rẩy: “Hai vị từ từ nói, lão nạp không quấy rầy!”  Mộ Niệm Niệm chớp mắt nhìn Diệp Huyên, cười tươi một tiếng: “Nắm đấm vẫn có hiệu quả hơn!”  Diệp Huyên: “…”  Một lát sau, Đại Bồ Tát Yết Đế dẫn Mộ Niệm Niệm và Diệp Huyên tới trước một hố đen không gian, ông ta nhìn về phía Mộ Niệm Niệm: “Mộ cô nương, mời”.  Mộ Niệm Niệm gật đầu, sau đó nàng ta đi vào trong hố đen không gian kia.  Diệp Huyên cũng vội vàng đuổi theo, lúc này, Đại Bồ Tát Yết Đế kia đột nhiên nói: “Diệp công tử, cậu chắc chắn muốn đi chứ?”  Diệp Huyên gật đầu.  Đại Bồ Tát Yết Đế nhìn về phía Mộ Niệm Niệm, Mộ Niệm Niệm cười: “Để hắn đi theo đi!”  Nghe vậy, Đại Bồ Tát Yết Đế gật đầu, Diệp Huyên đi vào là chuyện tốt với bọn họ, vừa khéo có thể giải quyết một lượt luôn!  Sau khi Mộ Niệm Niệm dẫn Diệp Huyên vào hố đen không gian kia, hai người tiến vào trong đường hầm không gian. Đường hầm không gian của nơi này khác với cái Diệp Huyên từng gặp lúc trước, nơi này có một màu đen kịt, xung quanh có hơi thở u ám không ngừng tản ra.  Diệp Huyên cau mày: “Niệm tỷ, có gì đó sai sai!”  Mộ Niệm Niệm cười nói: “Có lẽ bọn họ muốn chúng ta đến một chiến trường!”  Diệp Huyên nhìn Mộ Niệm Niệm: “Chiến trường?”  Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Một chiến trường cổ xưa, chiến trường kia được gọi là Thần chiến trường, nghe nói là nơi cổ thần từng đại chiến!”  Diệp Huyên nhíu mày: “Cổ thần?”  Mộ Niệm Niệm cười nói; “Vũ trụ mênh mông, luôn có vài người tự xưng là thần, đương nhiên cũng có những người thật sự đủ mạnh, có điều đa phần là tự đề cao mình thôi”.  Diệp Huyên trầm giọng nói: “Niệm tỷ cảm thấy cô gái váy trắng có tư cách xưng thần không?”  Mộ Niệm Niệm lắc đầu.  Diệp Huyên sửng sốt: “Không đủ tư cách?”  Mộ Niệm Niệm liếc Diệp Huyên: “Thần cũng không mạnh bằng nàng ta!”  Diệp Huyên: “…”  Lúc này, hai người chợt tăng tốc.  

Ầm!  

Tống Chí kia còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay ra ngoài!  

Thần hồn bị tiêu diệt!  

Advertisement

Diệp Huyên sửng sốt!  

Đại Bồ Tát Yết Đế cũng sửng sốt!  

Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Tỷ muội chúng ta nói chuyện, ngươi chen miệng vào cái gì, hầy”.  

Advertisement

Diệp Huyên: “…”  

Mộ Niệm Niệm nhìn về phía Đại Bồ Tát Yết Đế, ông ta chắp tay, giọng nói hơi run rẩy: “Hai vị từ từ nói, lão nạp không quấy rầy!”  

Mộ Niệm Niệm chớp mắt nhìn Diệp Huyên, cười tươi một tiếng: “Nắm đấm vẫn có hiệu quả hơn!”  

Diệp Huyên: “…”  

Một lát sau, Đại Bồ Tát Yết Đế dẫn Mộ Niệm Niệm và Diệp Huyên tới trước một hố đen không gian, ông ta nhìn về phía Mộ Niệm Niệm: “Mộ cô nương, mời”.  

Mộ Niệm Niệm gật đầu, sau đó nàng ta đi vào trong hố đen không gian kia.  

Diệp Huyên cũng vội vàng đuổi theo, lúc này, Đại Bồ Tát Yết Đế kia đột nhiên nói: “Diệp công tử, cậu chắc chắn muốn đi chứ?”  

Diệp Huyên gật đầu.  

Đại Bồ Tát Yết Đế nhìn về phía Mộ Niệm Niệm, Mộ Niệm Niệm cười: “Để hắn đi theo đi!”  

Nghe vậy, Đại Bồ Tát Yết Đế gật đầu, Diệp Huyên đi vào là chuyện tốt với bọn họ, vừa khéo có thể giải quyết một lượt luôn!  

Sau khi Mộ Niệm Niệm dẫn Diệp Huyên vào hố đen không gian kia, hai người tiến vào trong đường hầm không gian. Đường hầm không gian của nơi này khác với cái Diệp Huyên từng gặp lúc trước, nơi này có một màu đen kịt, xung quanh có hơi thở u ám không ngừng tản ra.  

Diệp Huyên cau mày: “Niệm tỷ, có gì đó sai sai!”  

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Có lẽ bọn họ muốn chúng ta đến một chiến trường!”  

Diệp Huyên nhìn Mộ Niệm Niệm: “Chiến trường?”  

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Một chiến trường cổ xưa, chiến trường kia được gọi là Thần chiến trường, nghe nói là nơi cổ thần từng đại chiến!”  

Diệp Huyên nhíu mày: “Cổ thần?”  

Mộ Niệm Niệm cười nói; “Vũ trụ mênh mông, luôn có vài người tự xưng là thần, đương nhiên cũng có những người thật sự đủ mạnh, có điều đa phần là tự đề cao mình thôi”.  

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Niệm tỷ cảm thấy cô gái váy trắng có tư cách xưng thần không?”  

Mộ Niệm Niệm lắc đầu.  

Diệp Huyên sửng sốt: “Không đủ tư cách?”  

Mộ Niệm Niệm liếc Diệp Huyên: “Thần cũng không mạnh bằng nàng ta!”  

Diệp Huyên: “…”  

Lúc này, hai người chợt tăng tốc.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ầm!  Tống Chí kia còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay ra ngoài!  Thần hồn bị tiêu diệt!  AdvertisementDiệp Huyên sửng sốt!  Đại Bồ Tát Yết Đế cũng sửng sốt!  Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Tỷ muội chúng ta nói chuyện, ngươi chen miệng vào cái gì, hầy”.  AdvertisementDiệp Huyên: “…”  Mộ Niệm Niệm nhìn về phía Đại Bồ Tát Yết Đế, ông ta chắp tay, giọng nói hơi run rẩy: “Hai vị từ từ nói, lão nạp không quấy rầy!”  Mộ Niệm Niệm chớp mắt nhìn Diệp Huyên, cười tươi một tiếng: “Nắm đấm vẫn có hiệu quả hơn!”  Diệp Huyên: “…”  Một lát sau, Đại Bồ Tát Yết Đế dẫn Mộ Niệm Niệm và Diệp Huyên tới trước một hố đen không gian, ông ta nhìn về phía Mộ Niệm Niệm: “Mộ cô nương, mời”.  Mộ Niệm Niệm gật đầu, sau đó nàng ta đi vào trong hố đen không gian kia.  Diệp Huyên cũng vội vàng đuổi theo, lúc này, Đại Bồ Tát Yết Đế kia đột nhiên nói: “Diệp công tử, cậu chắc chắn muốn đi chứ?”  Diệp Huyên gật đầu.  Đại Bồ Tát Yết Đế nhìn về phía Mộ Niệm Niệm, Mộ Niệm Niệm cười: “Để hắn đi theo đi!”  Nghe vậy, Đại Bồ Tát Yết Đế gật đầu, Diệp Huyên đi vào là chuyện tốt với bọn họ, vừa khéo có thể giải quyết một lượt luôn!  Sau khi Mộ Niệm Niệm dẫn Diệp Huyên vào hố đen không gian kia, hai người tiến vào trong đường hầm không gian. Đường hầm không gian của nơi này khác với cái Diệp Huyên từng gặp lúc trước, nơi này có một màu đen kịt, xung quanh có hơi thở u ám không ngừng tản ra.  Diệp Huyên cau mày: “Niệm tỷ, có gì đó sai sai!”  Mộ Niệm Niệm cười nói: “Có lẽ bọn họ muốn chúng ta đến một chiến trường!”  Diệp Huyên nhìn Mộ Niệm Niệm: “Chiến trường?”  Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Một chiến trường cổ xưa, chiến trường kia được gọi là Thần chiến trường, nghe nói là nơi cổ thần từng đại chiến!”  Diệp Huyên nhíu mày: “Cổ thần?”  Mộ Niệm Niệm cười nói; “Vũ trụ mênh mông, luôn có vài người tự xưng là thần, đương nhiên cũng có những người thật sự đủ mạnh, có điều đa phần là tự đề cao mình thôi”.  Diệp Huyên trầm giọng nói: “Niệm tỷ cảm thấy cô gái váy trắng có tư cách xưng thần không?”  Mộ Niệm Niệm lắc đầu.  Diệp Huyên sửng sốt: “Không đủ tư cách?”  Mộ Niệm Niệm liếc Diệp Huyên: “Thần cũng không mạnh bằng nàng ta!”  Diệp Huyên: “…”  Lúc này, hai người chợt tăng tốc.  

Chương 4681