Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 4760

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Không có một chút dao động lực lượng nào!  Đây là một trận chiến không tiếng động!  Nhưng chẳng mấy chốc đã phân định được thắng bại!  AdvertisementKiếm quang kia xuyên thủng ngón tay của người đàn ông trung niên, sau đó theo cánh tay chảy vào trong người ông ta.  Thân thể người đàn ông trung niên khựng lại, ông ta ngây người nhìn Mộ Niệm Niệm phía xa: “Sao có thể! Ngươi không thể giết chết ta được… Ta đã dung hợp với Đại đạo rồi…”  AdvertisementMộ Niệm Niệm liếc người đàn ông trung niên: “Nếu dung hợp với Đại đạo là sẽ vô địch thì còn cần Phá Đạo làm gì!”  Người đàn ông trung niên trợn mắt, run rẩy nói: “Ngươi… Ngươi đạt tới Phá Đạo rồi ư?”  Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Ngươi đoán xem!”  Nét mặt người đàn ông trung niên chợt trở nên dữ tợn: “Không! Không thể nào!”  Mộ Niệm Niệm khẽ thở dài: “Dáng vẻ này của ngươi làm ta nghĩ đến một người!”  Người đàn ông nhìn chằm chằm Mộ Niệm Niệm: “Ai?”  Mộ Niệm Niệm cười nói: “Một người phụ nữ chưa bao giờ thay quần áo, trước đây khi ta gặp nàng, ta cũng khiếp sợ giống ngươi vậy, cảm thấy chuyện này hoàn toàn không có khả năng! Trời à, trên đời này sao có thể có một nữ nhanh mạnh hơn Mộ Niệm Niệm ta chứ? Hơn nữa Kiếm đạo của đối phương cũng mạnh hơn ta, điều này thật sự quá bi kịch. Trời sinh nàng ta, tại sao còn sinh Mộ Niệm Niệm ta? Đây chẳng phải là để khiến ta khó chịu ư? Nhưng ta đỡ hơn ngươi, ta chấp nhận rất nhanh! Chuyện mình không làm được, tại sao lại nghĩ người khác không làm được?”  Người đàn ông trung niên từ từ nhắm mắt lại: “Còn có người mạnh hơn các hạ sao?”  Các hạ!  Thay đổi xưng hô rồi!  Không biết Mộ Niệm Niệm lấy đâu ra một con cá tiếp tục nướng: “Biết trước đây vì sao ta không chết không? Vì ta thông minh hơn ngươi, ta không kiêu ngạo, không cảm thấy mình xuất sắc hơn người khác, không mang cảm giác hơn người vô nghĩa kia”.  Nói xong, nàng ta nhìn người đàn ông, hơi nhếch môi: “Sự khiêm tốn và nhún nhường của ta đã cứu ta, ta vẫn cảm thấy làm ngươi nên khiêm tốn một chút, nhún nhường một chút, có lẽ điều này sẽ không mang đến lợi ích cho ngươi, nhưng ít ra sẽ không hại ngươi”.  Nói đến đây, nàng ta quay đầu nhìn Diệp Huyên và Đạo Tam Sinh vừa chạy đến: “Những lời này là nói cho hai người các ngươi nghe!”  Diệp Huyên vội gật đầu: “Ta rất nhún nhường, rất khiêm tốn!”  Mộ Niệm Niệm bật cười: “Đồ xảo trá”.  Người đàn ông trung niên chợt cất lời: “Các hạ đã Phá Đạo, vì sao vẫn còn ở nơi này?”  Mộ Niệm Niệm nhìn ông ta: “Ta chưa đạt tới Phá Đạo!”  Người đàn ông híp mắt: “Tuyệt đối không có khả năng, nếu ngươi chưa phá đạo, ngươi hoàn toàn không thể chém chết ta bằng một kiếm!”  

Không có một chút dao động lực lượng nào!  

Đây là một trận chiến không tiếng động!  

Nhưng chẳng mấy chốc đã phân định được thắng bại!  

Advertisement

Kiếm quang kia xuyên thủng ngón tay của người đàn ông trung niên, sau đó theo cánh tay chảy vào trong người ông ta.  

Thân thể người đàn ông trung niên khựng lại, ông ta ngây người nhìn Mộ Niệm Niệm phía xa: “Sao có thể! Ngươi không thể giết chết ta được… Ta đã dung hợp với Đại đạo rồi…”  

Advertisement

Mộ Niệm Niệm liếc người đàn ông trung niên: “Nếu dung hợp với Đại đạo là sẽ vô địch thì còn cần Phá Đạo làm gì!”  

Người đàn ông trung niên trợn mắt, run rẩy nói: “Ngươi… Ngươi đạt tới Phá Đạo rồi ư?”  

Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Ngươi đoán xem!”  

Nét mặt người đàn ông trung niên chợt trở nên dữ tợn: “Không! Không thể nào!”  

Mộ Niệm Niệm khẽ thở dài: “Dáng vẻ này của ngươi làm ta nghĩ đến một người!”  

Người đàn ông nhìn chằm chằm Mộ Niệm Niệm: “Ai?”  

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Một người phụ nữ chưa bao giờ thay quần áo, trước đây khi ta gặp nàng, ta cũng khiếp sợ giống ngươi vậy, cảm thấy chuyện này hoàn toàn không có khả năng! Trời à, trên đời này sao có thể có một nữ nhanh mạnh hơn Mộ Niệm Niệm ta chứ? Hơn nữa Kiếm đạo của đối phương cũng mạnh hơn ta, điều này thật sự quá bi kịch. Trời sinh nàng ta, tại sao còn sinh Mộ Niệm Niệm ta? Đây chẳng phải là để khiến ta khó chịu ư? Nhưng ta đỡ hơn ngươi, ta chấp nhận rất nhanh! Chuyện mình không làm được, tại sao lại nghĩ người khác không làm được?”  

Người đàn ông trung niên từ từ nhắm mắt lại: “Còn có người mạnh hơn các hạ sao?”  

Các hạ!  

Thay đổi xưng hô rồi!  

Không biết Mộ Niệm Niệm lấy đâu ra một con cá tiếp tục nướng: “Biết trước đây vì sao ta không chết không? Vì ta thông minh hơn ngươi, ta không kiêu ngạo, không cảm thấy mình xuất sắc hơn người khác, không mang cảm giác hơn người vô nghĩa kia”.  

Nói xong, nàng ta nhìn người đàn ông, hơi nhếch môi: “Sự khiêm tốn và nhún nhường của ta đã cứu ta, ta vẫn cảm thấy làm ngươi nên khiêm tốn một chút, nhún nhường một chút, có lẽ điều này sẽ không mang đến lợi ích cho ngươi, nhưng ít ra sẽ không hại ngươi”.  

Nói đến đây, nàng ta quay đầu nhìn Diệp Huyên và Đạo Tam Sinh vừa chạy đến: “Những lời này là nói cho hai người các ngươi nghe!”  

Diệp Huyên vội gật đầu: “Ta rất nhún nhường, rất khiêm tốn!”  

Mộ Niệm Niệm bật cười: “Đồ xảo trá”.  

Người đàn ông trung niên chợt cất lời: “Các hạ đã Phá Đạo, vì sao vẫn còn ở nơi này?”  

Mộ Niệm Niệm nhìn ông ta: “Ta chưa đạt tới Phá Đạo!”  

Người đàn ông híp mắt: “Tuyệt đối không có khả năng, nếu ngươi chưa phá đạo, ngươi hoàn toàn không thể chém chết ta bằng một kiếm!”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Không có một chút dao động lực lượng nào!  Đây là một trận chiến không tiếng động!  Nhưng chẳng mấy chốc đã phân định được thắng bại!  AdvertisementKiếm quang kia xuyên thủng ngón tay của người đàn ông trung niên, sau đó theo cánh tay chảy vào trong người ông ta.  Thân thể người đàn ông trung niên khựng lại, ông ta ngây người nhìn Mộ Niệm Niệm phía xa: “Sao có thể! Ngươi không thể giết chết ta được… Ta đã dung hợp với Đại đạo rồi…”  AdvertisementMộ Niệm Niệm liếc người đàn ông trung niên: “Nếu dung hợp với Đại đạo là sẽ vô địch thì còn cần Phá Đạo làm gì!”  Người đàn ông trung niên trợn mắt, run rẩy nói: “Ngươi… Ngươi đạt tới Phá Đạo rồi ư?”  Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Ngươi đoán xem!”  Nét mặt người đàn ông trung niên chợt trở nên dữ tợn: “Không! Không thể nào!”  Mộ Niệm Niệm khẽ thở dài: “Dáng vẻ này của ngươi làm ta nghĩ đến một người!”  Người đàn ông nhìn chằm chằm Mộ Niệm Niệm: “Ai?”  Mộ Niệm Niệm cười nói: “Một người phụ nữ chưa bao giờ thay quần áo, trước đây khi ta gặp nàng, ta cũng khiếp sợ giống ngươi vậy, cảm thấy chuyện này hoàn toàn không có khả năng! Trời à, trên đời này sao có thể có một nữ nhanh mạnh hơn Mộ Niệm Niệm ta chứ? Hơn nữa Kiếm đạo của đối phương cũng mạnh hơn ta, điều này thật sự quá bi kịch. Trời sinh nàng ta, tại sao còn sinh Mộ Niệm Niệm ta? Đây chẳng phải là để khiến ta khó chịu ư? Nhưng ta đỡ hơn ngươi, ta chấp nhận rất nhanh! Chuyện mình không làm được, tại sao lại nghĩ người khác không làm được?”  Người đàn ông trung niên từ từ nhắm mắt lại: “Còn có người mạnh hơn các hạ sao?”  Các hạ!  Thay đổi xưng hô rồi!  Không biết Mộ Niệm Niệm lấy đâu ra một con cá tiếp tục nướng: “Biết trước đây vì sao ta không chết không? Vì ta thông minh hơn ngươi, ta không kiêu ngạo, không cảm thấy mình xuất sắc hơn người khác, không mang cảm giác hơn người vô nghĩa kia”.  Nói xong, nàng ta nhìn người đàn ông, hơi nhếch môi: “Sự khiêm tốn và nhún nhường của ta đã cứu ta, ta vẫn cảm thấy làm ngươi nên khiêm tốn một chút, nhún nhường một chút, có lẽ điều này sẽ không mang đến lợi ích cho ngươi, nhưng ít ra sẽ không hại ngươi”.  Nói đến đây, nàng ta quay đầu nhìn Diệp Huyên và Đạo Tam Sinh vừa chạy đến: “Những lời này là nói cho hai người các ngươi nghe!”  Diệp Huyên vội gật đầu: “Ta rất nhún nhường, rất khiêm tốn!”  Mộ Niệm Niệm bật cười: “Đồ xảo trá”.  Người đàn ông trung niên chợt cất lời: “Các hạ đã Phá Đạo, vì sao vẫn còn ở nơi này?”  Mộ Niệm Niệm nhìn ông ta: “Ta chưa đạt tới Phá Đạo!”  Người đàn ông híp mắt: “Tuyệt đối không có khả năng, nếu ngươi chưa phá đạo, ngươi hoàn toàn không thể chém chết ta bằng một kiếm!”  

Chương 4760