Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 4801
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Người tốt? Hắn không biết phải làm thế nào mới được xem là một người tốt, hắn chỉ biết là, người khác đối tốt với hắn, hắn sẽ đối tốt với người khác. Đơn giản một câu, có ơn báo ơn, có oán báo oán, mọi chuyện không thẹn với lòng. Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn về phía kia cầu Nại Hà: “Lúc trước ngươi nói đến Mạnh Bà kia lại là người thế nào?” AdvertisementĐúng lúc này, trên cầu Nại Hà kia đột nhiên xuất hiện một lão phu nhân, bà ta đứng ở trên cầu, đang nấu canh... Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên ngây người, hắn nhìn về phía Diệp Tri Mệnh: “Không phải ngươi nói Mạnh Bà mất rồi sao?” AdvertisementDiệp Tri Mệnh nhìn chằm chằm vào lão phu nhân kia, một lát sau, nàng ta nhìn sang Diệp Huyên, tức giận nói: “Nhìn cái gì? Một người biến mất ít nhất hàng trăm nghìn năm bỗng nhiên xuất hiện nấu canh cho ngươi kìa! Nhanh đi uống đi! Canh này rất bổ, có thể tráng dương!” Diệp Huyên hơi giật khoé miệng. Mẹ nó, bà lão này không phải thật sự đến đấy chỉ vì mình chứ? Nấu canh cho mình? Canh này uống vào thật sự tráng dương sao? .... Sắc mặt Diệp Tri Mệnh vô cùng khó coi. Mạnh Bà! Nàng ta có biết một chút về người này, mà người này đã hoàn toàn biến mất hàng chục nghìn năm. Vì sao đối phương lại xuất hiện ở đây, đồng thời còn nấu canh? Nàng ta gần như không cần nghĩ đã biết là vì Diệp Huyên! Ngoại trừ người xui xẻo nhất thế giới này, còn có ai có thể làm cho một người đã biến mất hàng chục nghìn năm đến đây nấu canh? Diệp Huyên này quả thực là có độc! Ngay từ đầu, nàng ta nghĩ rằng bản thân đi theo Diệp Huyên, sẽ mang đến cho Diệp Huyên tai hoạ lớn! Nhưng mà bây giờ xem ra, nàng ta đã hoàn toàn sai rồi! Mẹ nó, đi theo hắn, sẽ cho mang lại cho chính mình tai hoạ lớn! Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên kéo nhẹ tay áo Diệp Tri Mệnh, nhẹ giọng nói: “Tri Mệnh, đây là Mạnh Bà phải không?” Diệp Tri Mệnh trừng mắt với Diệp Huyên: “Ngươi nói xem?” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Bà ta là vì ta mới xuất hiện?” Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Ngươi cũng coi như tự mình biết mình, có người muốn giết ngươi!” Diệp Huyên nhíu mày: “Có ý gì?” Diệp Tri Mệnh thấp giọng thở dài: “Ngươi nhìn bốn phía đi!” Diệp Huyên nhìn thoáng qua bốn phía, hắn nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Người tốt?
Hắn không biết phải làm thế nào mới được xem là một người tốt, hắn chỉ biết là, người khác đối tốt với hắn, hắn sẽ đối tốt với người khác.
Đơn giản một câu, có ơn báo ơn, có oán báo oán, mọi chuyện không thẹn với lòng.
Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn về phía kia cầu Nại Hà: “Lúc trước ngươi nói đến Mạnh Bà kia lại là người thế nào?”
Advertisement
Đúng lúc này, trên cầu Nại Hà kia đột nhiên xuất hiện một lão phu nhân, bà ta đứng ở trên cầu, đang nấu canh...
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên ngây người, hắn nhìn về phía Diệp Tri Mệnh: “Không phải ngươi nói Mạnh Bà mất rồi sao?”
Advertisement
Diệp Tri Mệnh nhìn chằm chằm vào lão phu nhân kia, một lát sau, nàng ta nhìn sang Diệp Huyên, tức giận nói: “Nhìn cái gì? Một người biến mất ít nhất hàng trăm nghìn năm bỗng nhiên xuất hiện nấu canh cho ngươi kìa! Nhanh đi uống đi! Canh này rất bổ, có thể tráng dương!”
Diệp Huyên hơi giật khoé miệng.
Mẹ nó, bà lão này không phải thật sự đến đấy chỉ vì mình chứ?
Nấu canh cho mình?
Canh này uống vào thật sự tráng dương sao?
....
Sắc mặt Diệp Tri Mệnh vô cùng khó coi.
Mạnh Bà!
Nàng ta có biết một chút về người này, mà người này đã hoàn toàn biến mất hàng chục nghìn năm.
Vì sao đối phương lại xuất hiện ở đây, đồng thời còn nấu canh?
Nàng ta gần như không cần nghĩ đã biết là vì Diệp Huyên!
Ngoại trừ người xui xẻo nhất thế giới này, còn có ai có thể làm cho một người đã biến mất hàng chục nghìn năm đến đây nấu canh?
Diệp Huyên này quả thực là có độc!
Ngay từ đầu, nàng ta nghĩ rằng bản thân đi theo Diệp Huyên, sẽ mang đến cho Diệp Huyên tai hoạ lớn!
Nhưng mà bây giờ xem ra, nàng ta đã hoàn toàn sai rồi!
Mẹ nó, đi theo hắn, sẽ cho mang lại cho chính mình tai hoạ lớn!
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên kéo nhẹ tay áo Diệp Tri Mệnh, nhẹ giọng nói: “Tri Mệnh, đây là Mạnh Bà phải không?”
Diệp Tri Mệnh trừng mắt với Diệp Huyên: “Ngươi nói xem?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Bà ta là vì ta mới xuất hiện?”
Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Ngươi cũng coi như tự mình biết mình, có người muốn giết ngươi!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Có ý gì?”
Diệp Tri Mệnh thấp giọng thở dài: “Ngươi nhìn bốn phía đi!”
Diệp Huyên nhìn thoáng qua bốn phía, hắn nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Người tốt? Hắn không biết phải làm thế nào mới được xem là một người tốt, hắn chỉ biết là, người khác đối tốt với hắn, hắn sẽ đối tốt với người khác. Đơn giản một câu, có ơn báo ơn, có oán báo oán, mọi chuyện không thẹn với lòng. Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn về phía kia cầu Nại Hà: “Lúc trước ngươi nói đến Mạnh Bà kia lại là người thế nào?” AdvertisementĐúng lúc này, trên cầu Nại Hà kia đột nhiên xuất hiện một lão phu nhân, bà ta đứng ở trên cầu, đang nấu canh... Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên ngây người, hắn nhìn về phía Diệp Tri Mệnh: “Không phải ngươi nói Mạnh Bà mất rồi sao?” AdvertisementDiệp Tri Mệnh nhìn chằm chằm vào lão phu nhân kia, một lát sau, nàng ta nhìn sang Diệp Huyên, tức giận nói: “Nhìn cái gì? Một người biến mất ít nhất hàng trăm nghìn năm bỗng nhiên xuất hiện nấu canh cho ngươi kìa! Nhanh đi uống đi! Canh này rất bổ, có thể tráng dương!” Diệp Huyên hơi giật khoé miệng. Mẹ nó, bà lão này không phải thật sự đến đấy chỉ vì mình chứ? Nấu canh cho mình? Canh này uống vào thật sự tráng dương sao? .... Sắc mặt Diệp Tri Mệnh vô cùng khó coi. Mạnh Bà! Nàng ta có biết một chút về người này, mà người này đã hoàn toàn biến mất hàng chục nghìn năm. Vì sao đối phương lại xuất hiện ở đây, đồng thời còn nấu canh? Nàng ta gần như không cần nghĩ đã biết là vì Diệp Huyên! Ngoại trừ người xui xẻo nhất thế giới này, còn có ai có thể làm cho một người đã biến mất hàng chục nghìn năm đến đây nấu canh? Diệp Huyên này quả thực là có độc! Ngay từ đầu, nàng ta nghĩ rằng bản thân đi theo Diệp Huyên, sẽ mang đến cho Diệp Huyên tai hoạ lớn! Nhưng mà bây giờ xem ra, nàng ta đã hoàn toàn sai rồi! Mẹ nó, đi theo hắn, sẽ cho mang lại cho chính mình tai hoạ lớn! Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên kéo nhẹ tay áo Diệp Tri Mệnh, nhẹ giọng nói: “Tri Mệnh, đây là Mạnh Bà phải không?” Diệp Tri Mệnh trừng mắt với Diệp Huyên: “Ngươi nói xem?” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Bà ta là vì ta mới xuất hiện?” Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Ngươi cũng coi như tự mình biết mình, có người muốn giết ngươi!” Diệp Huyên nhíu mày: “Có ý gì?” Diệp Tri Mệnh thấp giọng thở dài: “Ngươi nhìn bốn phía đi!” Diệp Huyên nhìn thoáng qua bốn phía, hắn nhíu mày: “Làm sao vậy?”