Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 4818
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nói xong, hắn chớp chớp mắt: “Tri Mệnh, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi là ai không?” Diệp Tri Mệnh mặt không chút biểu cảm: “Ngươi không phải rất giỏi đoán sao? Ngươi đoán đi!” Diệp Huyên lắc đầu: “Chuyện ngươi biết được quá nhiều! Ngươi cho ta cảm giác là ngươi không gì không biết, không chỗ nào không hiểu... Cho nên, ta không đoán được!” AdvertisementDiệp Tri Mệnh nhìn hai cuốn Đạo Kinh, không nói gì. Diệp Huyên cười nói: “Bây giờ hai cuốn Đạo Kinh này đã là của ngươi!” AdvertisementNói xong, hắn xoay người rời đi. Đúng lúc này, Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Ta và ngươi cùng đi!” Diệp Huyên lắc đầu: “Không, ta...” Diệp Tri Mệnh xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng ta lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Không đồng ý đúng không? Bây giờ ta lập tức thông báo cho âm phủ, khiến ngươi thất bại trong gang tấc, ngươi muốn thử không?” Diệp Huyên mặt đầy vạch đen: “Ngươi sao lại như vậy?” Diệp Tri Mệnh nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Ta đi cùng với ngươi!” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tri Mệnh, rất nguy hiểm!” Diệp Tri Mệnh mặt không chút thay đổi: “Ngươi yên tâm, ngươi chết ta cũng không sẽ chết!” Diệp Huyên còn muốn nói cái gì, Diệp Tri Mệnh bỗng nhiên nói: “Không có ta giúp đỡ, ngươi không thể lấy được Hoàng Tuyền thánh thủy, hoặc là nói, ngươi chỉ cần bước vào thành Phong Đô ngươi sẽ chết!” Diệp Huyên nhíu mày: “Vì sao?” Diệp Tri Mệnh cười lạnh: “Không nói cho ngươi!” Diệp Huyên: “...” Diệp Tri Mệnh đột nhiên vứt hai cuốn Đạo Kinh kia cho Diệp Huyên, nàng ta hằm hằm nhìn Diệp Huyên: “Còn nữa, đừng chơi trò xúc động với ta, đừng chơi trò cũ rích đấy, ta không dính trò này của ngươi đâu!” Nói xong, nàng ta xoay người rời đi. Diệp Huyên lắc đầu cười: “Thật à một nha đầu ngốc!” Trong lòng lại thấy ấm áp. .... Trên đường, khuôn mặt Diệp Tri Mệnh không chút biểu cảm, không nói lời nào. Rõ ràng là nàng ta vẫn còn đang giận. Nhưng Diệp Huyên có chút không hiểu vì sao nàng ta lại giận! Diệp Huyên đi đến bên cạnh Diệp Tri Mệnh, Diệp Tri Mệnh trừng mắt với Diệp Huyên: “Tránh xa ta ra!” Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Tri Mệnh, thực ra ta rất muốn ngươi theo ta đi Phong Đô, bởi vì không có ngươi, ta ở âm phủ này chính là người mù, nhưng ta lại sợ liên lụy ngươi”.
Nói xong, hắn chớp chớp mắt: “Tri Mệnh, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi là ai không?”
Diệp Tri Mệnh mặt không chút biểu cảm: “Ngươi không phải rất giỏi đoán sao? Ngươi đoán đi!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Chuyện ngươi biết được quá nhiều! Ngươi cho ta cảm giác là ngươi không gì không biết, không chỗ nào không hiểu... Cho nên, ta không đoán được!”
Advertisement
Diệp Tri Mệnh nhìn hai cuốn Đạo Kinh, không nói gì.
Diệp Huyên cười nói: “Bây giờ hai cuốn Đạo Kinh này đã là của ngươi!”
Advertisement
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Đúng lúc này, Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Ta và ngươi cùng đi!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không, ta...”
Diệp Tri Mệnh xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng ta lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Không đồng ý đúng không? Bây giờ ta lập tức thông báo cho âm phủ, khiến ngươi thất bại trong gang tấc, ngươi muốn thử không?”
Diệp Huyên mặt đầy vạch đen: “Ngươi sao lại như vậy?”
Diệp Tri Mệnh nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Ta đi cùng với ngươi!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tri Mệnh, rất nguy hiểm!”
Diệp Tri Mệnh mặt không chút thay đổi: “Ngươi yên tâm, ngươi chết ta cũng không sẽ chết!”
Diệp Huyên còn muốn nói cái gì, Diệp Tri Mệnh bỗng nhiên nói: “Không có ta giúp đỡ, ngươi không thể lấy được Hoàng Tuyền thánh thủy, hoặc là nói, ngươi chỉ cần bước vào thành Phong Đô ngươi sẽ chết!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Vì sao?”
Diệp Tri Mệnh cười lạnh: “Không nói cho ngươi!”
Diệp Huyên: “...”
Diệp Tri Mệnh đột nhiên vứt hai cuốn Đạo Kinh kia cho Diệp Huyên, nàng ta hằm hằm nhìn Diệp Huyên: “Còn nữa, đừng chơi trò xúc động với ta, đừng chơi trò cũ rích đấy, ta không dính trò này của ngươi đâu!”
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Thật à một nha đầu ngốc!”
Trong lòng lại thấy ấm áp.
....
Trên đường, khuôn mặt Diệp Tri Mệnh không chút biểu cảm, không nói lời nào.
Rõ ràng là nàng ta vẫn còn đang giận.
Nhưng Diệp Huyên có chút không hiểu vì sao nàng ta lại giận!
Diệp Huyên đi đến bên cạnh Diệp Tri Mệnh, Diệp Tri Mệnh trừng mắt với Diệp Huyên: “Tránh xa ta ra!”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Tri Mệnh, thực ra ta rất muốn ngươi theo ta đi Phong Đô, bởi vì không có ngươi, ta ở âm phủ này chính là người mù, nhưng ta lại sợ liên lụy ngươi”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nói xong, hắn chớp chớp mắt: “Tri Mệnh, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi là ai không?” Diệp Tri Mệnh mặt không chút biểu cảm: “Ngươi không phải rất giỏi đoán sao? Ngươi đoán đi!” Diệp Huyên lắc đầu: “Chuyện ngươi biết được quá nhiều! Ngươi cho ta cảm giác là ngươi không gì không biết, không chỗ nào không hiểu... Cho nên, ta không đoán được!” AdvertisementDiệp Tri Mệnh nhìn hai cuốn Đạo Kinh, không nói gì. Diệp Huyên cười nói: “Bây giờ hai cuốn Đạo Kinh này đã là của ngươi!” AdvertisementNói xong, hắn xoay người rời đi. Đúng lúc này, Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Ta và ngươi cùng đi!” Diệp Huyên lắc đầu: “Không, ta...” Diệp Tri Mệnh xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng ta lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Không đồng ý đúng không? Bây giờ ta lập tức thông báo cho âm phủ, khiến ngươi thất bại trong gang tấc, ngươi muốn thử không?” Diệp Huyên mặt đầy vạch đen: “Ngươi sao lại như vậy?” Diệp Tri Mệnh nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Ta đi cùng với ngươi!” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tri Mệnh, rất nguy hiểm!” Diệp Tri Mệnh mặt không chút thay đổi: “Ngươi yên tâm, ngươi chết ta cũng không sẽ chết!” Diệp Huyên còn muốn nói cái gì, Diệp Tri Mệnh bỗng nhiên nói: “Không có ta giúp đỡ, ngươi không thể lấy được Hoàng Tuyền thánh thủy, hoặc là nói, ngươi chỉ cần bước vào thành Phong Đô ngươi sẽ chết!” Diệp Huyên nhíu mày: “Vì sao?” Diệp Tri Mệnh cười lạnh: “Không nói cho ngươi!” Diệp Huyên: “...” Diệp Tri Mệnh đột nhiên vứt hai cuốn Đạo Kinh kia cho Diệp Huyên, nàng ta hằm hằm nhìn Diệp Huyên: “Còn nữa, đừng chơi trò xúc động với ta, đừng chơi trò cũ rích đấy, ta không dính trò này của ngươi đâu!” Nói xong, nàng ta xoay người rời đi. Diệp Huyên lắc đầu cười: “Thật à một nha đầu ngốc!” Trong lòng lại thấy ấm áp. .... Trên đường, khuôn mặt Diệp Tri Mệnh không chút biểu cảm, không nói lời nào. Rõ ràng là nàng ta vẫn còn đang giận. Nhưng Diệp Huyên có chút không hiểu vì sao nàng ta lại giận! Diệp Huyên đi đến bên cạnh Diệp Tri Mệnh, Diệp Tri Mệnh trừng mắt với Diệp Huyên: “Tránh xa ta ra!” Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Tri Mệnh, thực ra ta rất muốn ngươi theo ta đi Phong Đô, bởi vì không có ngươi, ta ở âm phủ này chính là người mù, nhưng ta lại sợ liên lụy ngươi”.