Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 4839
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sau nửa ngày, Diệp Huyên đi ra từ trong đại điện Luân Hồi! Hắn trông có vẻ tinh thần sảng khoái, trên mặt tràn ngập ý cười. AdvertisementDiệp Tri Mệnh và A Âm nhìn về phía Diệp Huyên, A Âm cười nói: “Thành công rồi?” Diệp Huyên gật đầu: “Thành công rồi!” AdvertisementA Âm mỉm cười: “Chúc mừng, vậy mà có được hai loại thần ấn, điều này ở trong Đạo Đình cũng là vô cùng hiếm thấy.” Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “A Âm cô nương, lúc trước ta đã nghe các ngươi nói về Đạo Đình, Đạo Đình này rốt cuộc là thế lực gì?” A Âm cười nói: “Là một thế lực vô cùng vô cùng mạnh, trong đó, toàn bộ đều là người bảo vệ Đại Đạo!” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Bây giờ ta cũng tính là người của Đạo Đình sao?” A Âm mỉm cười: “Về lý thuyết thì đúng vậy, bởi vì ngươi cũng là người bảo vệ Đại Đạo, nhưng ngươi nhất thiết phải được Đạo Đình sắc phong mới có thể thật sự tính là người của Đạo Đình. Mà ta vừa rồi nghe Tri Mệnh cô nương nói, ngươi đã cứu hoa Bỉ Ngạn của cầu Nại Hà, đúng không?” Diệp Huyên gật đầu. A Âm nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi có lẽ sẽ không thể trở thành người của Đạo Đình rồi!” Diệp Huyên hỏi: “Cô gái kia?” A Âm cười nói: “Đó không phải một cô gái bình thường, thân phận của nàng ta cực kỳ cao quý, có địa vị hết sức quan trọng trong Đạo Đình, nếu nàng ta không đồng ý, người khác sẽ không không nể mặt nàng ta.” Diệp Huyên nói: “A Âm cô nương biết việc nàng ta làm không?” A Âm gật đầu: “Biết!” Diệp Huyên lắc đầu cười: “Nếu Đạo Đình đều là người như thế, cho dù bọn họ thỉnh cầu ta gia nhập vào ta cũng sẽ không gia nhập!” A Âm nhìn Diệp Huyên: “Nói như vậy không đúng! Bất kỳ thế lực nào có người tốt, nhưng cũng sẽ có người xấu. Trong Đạo Đình, có một vài người mưu mô bất chính, nhưng cũng có rất nhiều người chính nghĩa”. Diệp Huyên cười nói: “Cũng đúng, chỉ là A Âm cô nương, hành vi của nàng ta như thế, trong Đạo Đình không có người nào ngăn cản nàng ta sao?” A Âm lắc đầu: “Không có ai lại vì một hoa linh bé nhỏ mà đắc tội nàng ta!” Nói đến đây, nàng ta ngừng một chút, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Trừ ngươi ra!” Diệp Huyên cười cười: “Ta không biết nàng ta là ai!” A Âm khẽ cười nói: “Ác nhân đã thành, không thể thay đổi.” Diệp Huyên nhìn thấy A Âm: “A Âm cô nương, ngươi cũng là một người hộ Đạo à?” A Âm lắc đầu: “Ta không phải, nhưng mà ta cũng tính là người trong Đạo Đình”. Đạo Đình!
Sau nửa ngày, Diệp Huyên đi ra từ trong đại điện Luân Hồi!
Hắn trông có vẻ tinh thần sảng khoái, trên mặt tràn ngập ý cười.
Advertisement
Diệp Tri Mệnh và A Âm nhìn về phía Diệp Huyên, A Âm cười nói: “Thành công rồi?”
Diệp Huyên gật đầu: “Thành công rồi!”
Advertisement
A Âm mỉm cười: “Chúc mừng, vậy mà có được hai loại thần ấn, điều này ở trong Đạo Đình cũng là vô cùng hiếm thấy.”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “A Âm cô nương, lúc trước ta đã nghe các ngươi nói về Đạo Đình, Đạo Đình này rốt cuộc là thế lực gì?”
A Âm cười nói: “Là một thế lực vô cùng vô cùng mạnh, trong đó, toàn bộ đều là người bảo vệ Đại Đạo!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Bây giờ ta cũng tính là người của Đạo Đình sao?”
A Âm mỉm cười: “Về lý thuyết thì đúng vậy, bởi vì ngươi cũng là người bảo vệ Đại Đạo, nhưng ngươi nhất thiết phải được Đạo Đình sắc phong mới có thể thật sự tính là người của Đạo Đình. Mà ta vừa rồi nghe Tri Mệnh cô nương nói, ngươi đã cứu hoa Bỉ Ngạn của cầu Nại Hà, đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu.
A Âm nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi có lẽ sẽ không thể trở thành người của Đạo Đình rồi!”
Diệp Huyên hỏi: “Cô gái kia?”
A Âm cười nói: “Đó không phải một cô gái bình thường, thân phận của nàng ta cực kỳ cao quý, có địa vị hết sức quan trọng trong Đạo Đình, nếu nàng ta không đồng ý, người khác sẽ không không nể mặt nàng ta.”
Diệp Huyên nói: “A Âm cô nương biết việc nàng ta làm không?”
A Âm gật đầu: “Biết!”
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Nếu Đạo Đình đều là người như thế, cho dù bọn họ thỉnh cầu ta gia nhập vào ta cũng sẽ không gia nhập!”
A Âm nhìn Diệp Huyên: “Nói như vậy không đúng! Bất kỳ thế lực nào có người tốt, nhưng cũng sẽ có người xấu. Trong Đạo Đình, có một vài người mưu mô bất chính, nhưng cũng có rất nhiều người chính nghĩa”.
Diệp Huyên cười nói: “Cũng đúng, chỉ là A Âm cô nương, hành vi của nàng ta như thế, trong Đạo Đình không có người nào ngăn cản nàng ta sao?”
A Âm lắc đầu: “Không có ai lại vì một hoa linh bé nhỏ mà đắc tội nàng ta!”
Nói đến đây, nàng ta ngừng một chút, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Trừ ngươi ra!”
Diệp Huyên cười cười: “Ta không biết nàng ta là ai!”
A Âm khẽ cười nói: “Ác nhân đã thành, không thể thay đổi.”
Diệp Huyên nhìn thấy A Âm: “A Âm cô nương, ngươi cũng là một người hộ Đạo à?”
A Âm lắc đầu: “Ta không phải, nhưng mà ta cũng tính là người trong Đạo Đình”.
Đạo Đình!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sau nửa ngày, Diệp Huyên đi ra từ trong đại điện Luân Hồi! Hắn trông có vẻ tinh thần sảng khoái, trên mặt tràn ngập ý cười. AdvertisementDiệp Tri Mệnh và A Âm nhìn về phía Diệp Huyên, A Âm cười nói: “Thành công rồi?” Diệp Huyên gật đầu: “Thành công rồi!” AdvertisementA Âm mỉm cười: “Chúc mừng, vậy mà có được hai loại thần ấn, điều này ở trong Đạo Đình cũng là vô cùng hiếm thấy.” Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “A Âm cô nương, lúc trước ta đã nghe các ngươi nói về Đạo Đình, Đạo Đình này rốt cuộc là thế lực gì?” A Âm cười nói: “Là một thế lực vô cùng vô cùng mạnh, trong đó, toàn bộ đều là người bảo vệ Đại Đạo!” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Bây giờ ta cũng tính là người của Đạo Đình sao?” A Âm mỉm cười: “Về lý thuyết thì đúng vậy, bởi vì ngươi cũng là người bảo vệ Đại Đạo, nhưng ngươi nhất thiết phải được Đạo Đình sắc phong mới có thể thật sự tính là người của Đạo Đình. Mà ta vừa rồi nghe Tri Mệnh cô nương nói, ngươi đã cứu hoa Bỉ Ngạn của cầu Nại Hà, đúng không?” Diệp Huyên gật đầu. A Âm nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi có lẽ sẽ không thể trở thành người của Đạo Đình rồi!” Diệp Huyên hỏi: “Cô gái kia?” A Âm cười nói: “Đó không phải một cô gái bình thường, thân phận của nàng ta cực kỳ cao quý, có địa vị hết sức quan trọng trong Đạo Đình, nếu nàng ta không đồng ý, người khác sẽ không không nể mặt nàng ta.” Diệp Huyên nói: “A Âm cô nương biết việc nàng ta làm không?” A Âm gật đầu: “Biết!” Diệp Huyên lắc đầu cười: “Nếu Đạo Đình đều là người như thế, cho dù bọn họ thỉnh cầu ta gia nhập vào ta cũng sẽ không gia nhập!” A Âm nhìn Diệp Huyên: “Nói như vậy không đúng! Bất kỳ thế lực nào có người tốt, nhưng cũng sẽ có người xấu. Trong Đạo Đình, có một vài người mưu mô bất chính, nhưng cũng có rất nhiều người chính nghĩa”. Diệp Huyên cười nói: “Cũng đúng, chỉ là A Âm cô nương, hành vi của nàng ta như thế, trong Đạo Đình không có người nào ngăn cản nàng ta sao?” A Âm lắc đầu: “Không có ai lại vì một hoa linh bé nhỏ mà đắc tội nàng ta!” Nói đến đây, nàng ta ngừng một chút, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Trừ ngươi ra!” Diệp Huyên cười cười: “Ta không biết nàng ta là ai!” A Âm khẽ cười nói: “Ác nhân đã thành, không thể thay đổi.” Diệp Huyên nhìn thấy A Âm: “A Âm cô nương, ngươi cũng là một người hộ Đạo à?” A Âm lắc đầu: “Ta không phải, nhưng mà ta cũng tính là người trong Đạo Đình”. Đạo Đình!