Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 4910
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Theo như suy đoán của hắn, cao thủ thần bí đó hẳn là cao thủ cảnh giới Chứng Đạo. Mà bây giờ hắn cần dùng mọi sức mạnh có thể để chống lại Đạo Đình! Lúc này Lục sư tỷ lên tiếng: “Chúng ta đến di tích Kiếm Tông đi”. Diệp Huyên gật đầu, hắn cất quan tài băng đi, sau đó cùng Lục sư tỷ biến mất trong đại điện. Advertisement… Trên bầu trời sao rộng lớn, Diệp Huyên và Lục sư tỷ ngự kiếm bay đi. Diệp Huyên lại hỏi: “Lục sư tỷ, tỷ có thể liên lạc được với sư tổ của Kiếm Tông không?” AdvertisementLục sư tỷ lắc đầu: “Không liên lạc được”. Diệp Huyên im lặng. Lục sư tỷ cười hỏi: “Không có tự tin một mình đối mặt à?” Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Thế đạo gian nan, ta không muốn phấn đấu nữa”. Lục sư tỷ: “…” Diệp Huyên đột nhiên cười bảo: “Lục sư tỷ, thế lực khác đều có thể gọi sư tổ, vì sao Kiếm Tông không gọi được sư tổ?” Nàng ta cười trả lời: “Trước đây từng gọi một lần rồi”. Diệp Huyên trầm mặc. Hắn biết là cô gái cầm thương đó. Lục sư tỷ nói: “Ngươi có thể tới Chứng Đạo không?” Diệp Huyên lắc đầu. Bây giờ hắn vẫn không thể lên được cảnh giới Chứng Đạo, chỉ có thể dựa vào ấn Thần Chỉ lên đến cảnh giới đó. Mà sức mạnh mượn tới này dù sao cũng không bằng mình tự luyện ra được. Nhưng hắn cũng biết chuyện này không thể vội vàng! Không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Huyên và Lục sư tỷ tăng tốc. … Vũ trụ Ngũ Duy. Trong sân, Diệp Tri Mệnh đang đọc sách chợt dừng lại, quay đầu nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa. Diệp Tri Mệnh khẽ gọi: “Tân Hư, ngươi nhẫn nhịn giỏi thật đấy, đến giờ mới đi ra!” Người đàn ông tên Tân Hư bước đến bên cạnh Diệp Tri Mệnh, nghiêm nghị đáp: “Tộc trưởng có lệnh nhất định phải đưa được cô về”. Diệp Tri Mệnh nhẹ nhàng nói: “Tân Hư, ngươi đi theo ta lâu như vậy, chắc cũng đã hiểu phần nào về Diệp công tử rồi đúng không?” Tân Hư nhỏ giọng trả lời: “Diệp công tử đúng là thiên tài, trên đời hiếm có”. Diệp Tri Mệnh nhìn Tân Hư: “Về nói với tộc trưởng rằng ta sẽ không về”. Tân Hư do dự một chút rồi bảo: “Tộc trưởng nói dù sống hay chết đều phải đưa về”. Dù sống hay chết.
Theo như suy đoán của hắn, cao thủ thần bí đó hẳn là cao thủ cảnh giới Chứng Đạo.
Mà bây giờ hắn cần dùng mọi sức mạnh có thể để chống lại Đạo Đình!
Lúc này Lục sư tỷ lên tiếng: “Chúng ta đến di tích Kiếm Tông đi”.
Diệp Huyên gật đầu, hắn cất quan tài băng đi, sau đó cùng Lục sư tỷ biến mất trong đại điện.
Advertisement
…
Trên bầu trời sao rộng lớn, Diệp Huyên và Lục sư tỷ ngự kiếm bay đi.
Diệp Huyên lại hỏi: “Lục sư tỷ, tỷ có thể liên lạc được với sư tổ của Kiếm Tông không?”
Advertisement
Lục sư tỷ lắc đầu: “Không liên lạc được”.
Diệp Huyên im lặng.
Lục sư tỷ cười hỏi: “Không có tự tin một mình đối mặt à?”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Thế đạo gian nan, ta không muốn phấn đấu nữa”.
Lục sư tỷ: “…”
Diệp Huyên đột nhiên cười bảo: “Lục sư tỷ, thế lực khác đều có thể gọi sư tổ, vì sao Kiếm Tông không gọi được sư tổ?”
Nàng ta cười trả lời: “Trước đây từng gọi một lần rồi”.
Diệp Huyên trầm mặc.
Hắn biết là cô gái cầm thương đó.
Lục sư tỷ nói: “Ngươi có thể tới Chứng Đạo không?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Bây giờ hắn vẫn không thể lên được cảnh giới Chứng Đạo, chỉ có thể dựa vào ấn Thần Chỉ lên đến cảnh giới đó.
Mà sức mạnh mượn tới này dù sao cũng không bằng mình tự luyện ra được.
Nhưng hắn cũng biết chuyện này không thể vội vàng!
Không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Huyên và Lục sư tỷ tăng tốc.
…
Vũ trụ Ngũ Duy.
Trong sân, Diệp Tri Mệnh đang đọc sách chợt dừng lại, quay đầu nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa.
Diệp Tri Mệnh khẽ gọi: “Tân Hư, ngươi nhẫn nhịn giỏi thật đấy, đến giờ mới đi ra!”
Người đàn ông tên Tân Hư bước đến bên cạnh Diệp Tri Mệnh, nghiêm nghị đáp: “Tộc trưởng có lệnh nhất định phải đưa được cô về”.
Diệp Tri Mệnh nhẹ nhàng nói: “Tân Hư, ngươi đi theo ta lâu như vậy, chắc cũng đã hiểu phần nào về Diệp công tử rồi đúng không?”
Tân Hư nhỏ giọng trả lời: “Diệp công tử đúng là thiên tài, trên đời hiếm có”.
Diệp Tri Mệnh nhìn Tân Hư: “Về nói với tộc trưởng rằng ta sẽ không về”.
Tân Hư do dự một chút rồi bảo: “Tộc trưởng nói dù sống hay chết đều phải đưa về”.
Dù sống hay chết.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Theo như suy đoán của hắn, cao thủ thần bí đó hẳn là cao thủ cảnh giới Chứng Đạo. Mà bây giờ hắn cần dùng mọi sức mạnh có thể để chống lại Đạo Đình! Lúc này Lục sư tỷ lên tiếng: “Chúng ta đến di tích Kiếm Tông đi”. Diệp Huyên gật đầu, hắn cất quan tài băng đi, sau đó cùng Lục sư tỷ biến mất trong đại điện. Advertisement… Trên bầu trời sao rộng lớn, Diệp Huyên và Lục sư tỷ ngự kiếm bay đi. Diệp Huyên lại hỏi: “Lục sư tỷ, tỷ có thể liên lạc được với sư tổ của Kiếm Tông không?” AdvertisementLục sư tỷ lắc đầu: “Không liên lạc được”. Diệp Huyên im lặng. Lục sư tỷ cười hỏi: “Không có tự tin một mình đối mặt à?” Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Thế đạo gian nan, ta không muốn phấn đấu nữa”. Lục sư tỷ: “…” Diệp Huyên đột nhiên cười bảo: “Lục sư tỷ, thế lực khác đều có thể gọi sư tổ, vì sao Kiếm Tông không gọi được sư tổ?” Nàng ta cười trả lời: “Trước đây từng gọi một lần rồi”. Diệp Huyên trầm mặc. Hắn biết là cô gái cầm thương đó. Lục sư tỷ nói: “Ngươi có thể tới Chứng Đạo không?” Diệp Huyên lắc đầu. Bây giờ hắn vẫn không thể lên được cảnh giới Chứng Đạo, chỉ có thể dựa vào ấn Thần Chỉ lên đến cảnh giới đó. Mà sức mạnh mượn tới này dù sao cũng không bằng mình tự luyện ra được. Nhưng hắn cũng biết chuyện này không thể vội vàng! Không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Huyên và Lục sư tỷ tăng tốc. … Vũ trụ Ngũ Duy. Trong sân, Diệp Tri Mệnh đang đọc sách chợt dừng lại, quay đầu nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa. Diệp Tri Mệnh khẽ gọi: “Tân Hư, ngươi nhẫn nhịn giỏi thật đấy, đến giờ mới đi ra!” Người đàn ông tên Tân Hư bước đến bên cạnh Diệp Tri Mệnh, nghiêm nghị đáp: “Tộc trưởng có lệnh nhất định phải đưa được cô về”. Diệp Tri Mệnh nhẹ nhàng nói: “Tân Hư, ngươi đi theo ta lâu như vậy, chắc cũng đã hiểu phần nào về Diệp công tử rồi đúng không?” Tân Hư nhỏ giọng trả lời: “Diệp công tử đúng là thiên tài, trên đời hiếm có”. Diệp Tri Mệnh nhìn Tân Hư: “Về nói với tộc trưởng rằng ta sẽ không về”. Tân Hư do dự một chút rồi bảo: “Tộc trưởng nói dù sống hay chết đều phải đưa về”. Dù sống hay chết.