Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 4925
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sau đó, Mạn Châu và Sa Hoa xuất hiện bên cạnh nàng ta. Mạn Châu: “Ngươi có thể đến Đạo Đình”. Mục Sênh lạnh nhạt đáp: “Đạo Đình đã không còn như xưa nữa. Ba nghìn đại đạo nay đã trở thành công cụ cho một số người lợi dụng”. AdvertisementMạn Châu im lặng. Mục Sênh nhìn họ: “Chúng ta đi thôi”. Hai người gật đầu, sau đó cả ba cùng biến mất. AdvertisementSau khi họ rời đi rồi, giữa Âm phủ và Dương gian đã không còn bất kỳ trở ngại nào nữa, người ở Âm phủ có thể đến Dương gian bất cứ khi nào tùy thích. .. Bạch Đế Tử đi từ Âm phủ đến Liên Hoa Đài, nơi Bồ Tát Nam Tàng đang ngồi. Ông ta mỉm cười: “Bồ Tát Nam Tàng, từ ngày chia tay đến nay vẫn ổn chứ?” Người kia chắp tay trước ngực: “Bạch Đế Tinh Quân lần này đến đây là vì vũ trụ Ngũ Duy?” Bạch Đế Tử gật đầu: “Nam Tàng, Đạo Đình cần sự trợ giúp của ông”. Nam Tàng chỉ lắc đầu cười: “Bạch Đế Tinh Quân nói đùa”. Bạch Đế Tử khẽ nói: “Phần lớn cường giả Đạo Đình ta đều đang trấn thủ tại vực sâu Thiên giới”. Nam Tàng không nói gì, Bạch Đế Tử cười. “Ông giúp ta, không lỗ lã gì”. Nam Tàng nhìn lên: “Thực lực của cô gái kia, Tinh Quân có biết?” Bạch Đế Tử: “Việc này không quan trọng nữa rồi”. Nam Tàng: “Vì sao lại nói thế?” Bạch Đế Tử: “Nàng ta đang khiêu khích thần uy của Đạo Đình”. Khiêu khích? Nam Tàng im lặng khi hiểu ra Đạo Đình và Diệp Huyên đã không thể nào giảng hòa được nữa. Cả hai đều muốn sở hữu Đạo kinh, mà Diệp Huyên lại giết Lục công chúa của Đạo Đình. Chỉ vậy thôi đã khiến bọn họ không còn chút thiện ý nào với hắn nữa. Còn Mộ Niệm Niệm… thì đang tích cực gây hấn với Đạo Đình rồi. Đạo Đình sẽ không cho phép bất kỳ ai khiêu khích thần uy của họ. Nam Tàng vẫn im lặng. Ông ta từng gặp Mộ Niệm Niệm, biết nàng ta mạnh mẽ thế nào, vì vậy cũng không muốn phải đối đầu với nàng ta. Dường như đọc được suy nghĩa của Nam Tàng, Bạch Đế Tử nói: “Yên tâm, sẽ có người giao thủ với nàng ta, chúng ta cần Bồ Tát Nam Tàng giúp làm một việc khác”. Nam Tàng bỗng lắc đầu: “Bạch Đế Tinh Quân hãy tìm người khác đi. Ta đã là người đứng ngoài, không muốn nhúng tay vào việc thế tục nữa”.
Sau đó, Mạn Châu và Sa Hoa xuất hiện bên cạnh nàng ta.
Mạn Châu: “Ngươi có thể đến Đạo Đình”.
Mục Sênh lạnh nhạt đáp: “Đạo Đình đã không còn như xưa nữa. Ba nghìn đại đạo nay đã trở thành công cụ cho một số người lợi dụng”.
Advertisement
Mạn Châu im lặng.
Mục Sênh nhìn họ: “Chúng ta đi thôi”.
Hai người gật đầu, sau đó cả ba cùng biến mất.
Advertisement
Sau khi họ rời đi rồi, giữa Âm phủ và Dương gian đã không còn bất kỳ trở ngại nào nữa, người ở Âm phủ có thể đến Dương gian bất cứ khi nào tùy thích.
..
Bạch Đế Tử đi từ Âm phủ đến Liên Hoa Đài, nơi Bồ Tát Nam Tàng đang ngồi.
Ông ta mỉm cười: “Bồ Tát Nam Tàng, từ ngày chia tay đến nay vẫn ổn chứ?”
Người kia chắp tay trước ngực: “Bạch Đế Tinh Quân lần này đến đây là vì vũ trụ Ngũ Duy?”
Bạch Đế Tử gật đầu: “Nam Tàng, Đạo Đình cần sự trợ giúp của ông”.
Nam Tàng chỉ lắc đầu cười: “Bạch Đế Tinh Quân nói đùa”.
Bạch Đế Tử khẽ nói: “Phần lớn cường giả Đạo Đình ta đều đang trấn thủ tại vực sâu Thiên giới”.
Nam Tàng không nói gì, Bạch Đế Tử cười.
“Ông giúp ta, không lỗ lã gì”.
Nam Tàng nhìn lên: “Thực lực của cô gái kia, Tinh Quân có biết?”
Bạch Đế Tử: “Việc này không quan trọng nữa rồi”.
Nam Tàng: “Vì sao lại nói thế?”
Bạch Đế Tử: “Nàng ta đang khiêu khích thần uy của Đạo Đình”.
Khiêu khích?
Nam Tàng im lặng khi hiểu ra Đạo Đình và Diệp Huyên đã không thể nào giảng hòa được nữa.
Cả hai đều muốn sở hữu Đạo kinh, mà Diệp Huyên lại giết Lục công chúa của Đạo Đình. Chỉ vậy thôi đã khiến bọn họ không còn chút thiện ý nào với hắn nữa.
Còn Mộ Niệm Niệm… thì đang tích cực gây hấn với Đạo Đình rồi.
Đạo Đình sẽ không cho phép bất kỳ ai khiêu khích thần uy của họ.
Nam Tàng vẫn im lặng.
Ông ta từng gặp Mộ Niệm Niệm, biết nàng ta mạnh mẽ thế nào, vì vậy cũng không muốn phải đối đầu với nàng ta.
Dường như đọc được suy nghĩa của Nam Tàng, Bạch Đế Tử nói: “Yên tâm, sẽ có người giao thủ với nàng ta, chúng ta cần Bồ Tát Nam Tàng giúp làm một việc khác”.
Nam Tàng bỗng lắc đầu: “Bạch Đế Tinh Quân hãy tìm người khác đi. Ta đã là người đứng ngoài, không muốn nhúng tay vào việc thế tục nữa”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sau đó, Mạn Châu và Sa Hoa xuất hiện bên cạnh nàng ta. Mạn Châu: “Ngươi có thể đến Đạo Đình”. Mục Sênh lạnh nhạt đáp: “Đạo Đình đã không còn như xưa nữa. Ba nghìn đại đạo nay đã trở thành công cụ cho một số người lợi dụng”. AdvertisementMạn Châu im lặng. Mục Sênh nhìn họ: “Chúng ta đi thôi”. Hai người gật đầu, sau đó cả ba cùng biến mất. AdvertisementSau khi họ rời đi rồi, giữa Âm phủ và Dương gian đã không còn bất kỳ trở ngại nào nữa, người ở Âm phủ có thể đến Dương gian bất cứ khi nào tùy thích. .. Bạch Đế Tử đi từ Âm phủ đến Liên Hoa Đài, nơi Bồ Tát Nam Tàng đang ngồi. Ông ta mỉm cười: “Bồ Tát Nam Tàng, từ ngày chia tay đến nay vẫn ổn chứ?” Người kia chắp tay trước ngực: “Bạch Đế Tinh Quân lần này đến đây là vì vũ trụ Ngũ Duy?” Bạch Đế Tử gật đầu: “Nam Tàng, Đạo Đình cần sự trợ giúp của ông”. Nam Tàng chỉ lắc đầu cười: “Bạch Đế Tinh Quân nói đùa”. Bạch Đế Tử khẽ nói: “Phần lớn cường giả Đạo Đình ta đều đang trấn thủ tại vực sâu Thiên giới”. Nam Tàng không nói gì, Bạch Đế Tử cười. “Ông giúp ta, không lỗ lã gì”. Nam Tàng nhìn lên: “Thực lực của cô gái kia, Tinh Quân có biết?” Bạch Đế Tử: “Việc này không quan trọng nữa rồi”. Nam Tàng: “Vì sao lại nói thế?” Bạch Đế Tử: “Nàng ta đang khiêu khích thần uy của Đạo Đình”. Khiêu khích? Nam Tàng im lặng khi hiểu ra Đạo Đình và Diệp Huyên đã không thể nào giảng hòa được nữa. Cả hai đều muốn sở hữu Đạo kinh, mà Diệp Huyên lại giết Lục công chúa của Đạo Đình. Chỉ vậy thôi đã khiến bọn họ không còn chút thiện ý nào với hắn nữa. Còn Mộ Niệm Niệm… thì đang tích cực gây hấn với Đạo Đình rồi. Đạo Đình sẽ không cho phép bất kỳ ai khiêu khích thần uy của họ. Nam Tàng vẫn im lặng. Ông ta từng gặp Mộ Niệm Niệm, biết nàng ta mạnh mẽ thế nào, vì vậy cũng không muốn phải đối đầu với nàng ta. Dường như đọc được suy nghĩa của Nam Tàng, Bạch Đế Tử nói: “Yên tâm, sẽ có người giao thủ với nàng ta, chúng ta cần Bồ Tát Nam Tàng giúp làm một việc khác”. Nam Tàng bỗng lắc đầu: “Bạch Đế Tinh Quân hãy tìm người khác đi. Ta đã là người đứng ngoài, không muốn nhúng tay vào việc thế tục nữa”.