Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 4983
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tam Sinh thoáng liếc hắn ta: “Mặt ngươi cũng dày lắm”. Vô Tâm: “…” Bỗng Diệp Huyên lại hỏi: “Ở lại đây tức phải chống lại Đạo Đình, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?” Vô Tâm cười: “Ta hiểu rõ”. AdvertisementDiệp Huyên gật đầu, không nói gì nữa. Thứ mà Ngũ Duy thiếu thốn nhất hiện nay chính là cường giả. Nhưng có Đạo kinh trong tay, hắn có thể mời chào được rất nhiều. AdvertisementTrong nửa năm này, hắn nhất định phải gia tăng sức mạnh cho bản thân và Ngũ Duy. Không bao lâu sau, cả ba đã đến Âm phủ. Hắn vừa đặt chân vào, Diêm Vương đã xuất hiện trước mặt hắn, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Diệp Huyên đã vung kiếm ra. Xoẹt. Đầu của Diêm Vương bay đi, linh hồn cũng bị Trấn Hồn nuốt gọn. Chứng kiến cảnh này, Vô Tâm và Tam Sinh đồng thời biến sắc. Vô Tâm kinh hoảng khi nhận ra sức mạnh của Diệp Huyên đã đạt đến trình độ có thể dùng một kiếm giết chết cường giả Chứng Đạo Cảnh đỉnh cao. Tuy là có kiếm khắc chế nhưng như vậy cũng đã vô cùng kinh khủng. Mà Tam Sinh thì hết hồn vì cách làm của Diệp Huyên. Dưới góc nhìn của cô bé, hắn đi chuyến này chắc chắn là để thu phục Âm phủ, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy. Diệp Huyên nhìn về nơi xa, đưa tay tung kiếm Trấn Hồn lên. Chỉ một khắc sau, những tiếng oán than dậy đất nổi lên khắp Âm phủ khi thanh kiếm đang điên cuồng hấp thu những linh hồn nơi này. Vô Tâm thấy vậy thì không khỏi đanh mặt lại. Diệp Huyên đang muốn hủy diệt Âm phủ. Mà Diệp Huyên vẫn giữ vẻ bình tĩnh, trong mắt tràn ngập khinh thường. Đúng lúc này, A Âm và Nam Tàng đồng thời xuất hiện trước mặt hắn. A Âm hỏi: “Ngươi muốn làm gì?” Diệp Huyên không đáp, chỉ có kiếm Trấn Hồn vẫn không ngừng cắn nuốt lấy linh hồn khắp nơi. Nó hiện nay đã đạt đến Chứng Đạo Cảnh đỉnh cao, cho dù có phải đối đầu với Thần vật Ngự Đạo Cảnh cũng ngang tài ngang sức. Ở Âm phủ, một vật có thể khắc chế linh hồn như Trấn Hồn chính là vô địch. A Âm trừng Diệp Huyên: “Ngươi muốn hủy diệt Âm phủ!” Hắn nhìn lại: “Thì đã sao?” A Âm gằn giọng: “Ngươi không thể làm vậy?” “Vì sao?” Hắn cười một tiếng lạnh lùng, khiến người không rét mà run. A Âm: “Diệp Huyên, Âm phủ có vô số âm linh, nếu ngươi…” Diệp Huyên bỗng vung tay tới. A Âm bay vút ra hơn trăm trượng với một tiếng chát.
Tam Sinh thoáng liếc hắn ta: “Mặt ngươi cũng dày lắm”.
Vô Tâm: “…”
Bỗng Diệp Huyên lại hỏi: “Ở lại đây tức phải chống lại Đạo Đình, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
Vô Tâm cười: “Ta hiểu rõ”.
Advertisement
Diệp Huyên gật đầu, không nói gì nữa.
Thứ mà Ngũ Duy thiếu thốn nhất hiện nay chính là cường giả. Nhưng có Đạo kinh trong tay, hắn có thể mời chào được rất nhiều.
Advertisement
Trong nửa năm này, hắn nhất định phải gia tăng sức mạnh cho bản thân và Ngũ Duy.
Không bao lâu sau, cả ba đã đến Âm phủ.
Hắn vừa đặt chân vào, Diêm Vương đã xuất hiện trước mặt hắn, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Diệp Huyên đã vung kiếm ra.
Xoẹt.
Đầu của Diêm Vương bay đi, linh hồn cũng bị Trấn Hồn nuốt gọn.
Chứng kiến cảnh này, Vô Tâm và Tam Sinh đồng thời biến sắc.
Vô Tâm kinh hoảng khi nhận ra sức mạnh của Diệp Huyên đã đạt đến trình độ có thể dùng một kiếm giết chết cường giả Chứng Đạo Cảnh đỉnh cao.
Tuy là có kiếm khắc chế nhưng như vậy cũng đã vô cùng kinh khủng.
Mà Tam Sinh thì hết hồn vì cách làm của Diệp Huyên. Dưới góc nhìn của cô bé, hắn đi chuyến này chắc chắn là để thu phục Âm phủ, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.
Diệp Huyên nhìn về nơi xa, đưa tay tung kiếm Trấn Hồn lên. Chỉ một khắc sau, những tiếng oán than dậy đất nổi lên khắp Âm phủ khi thanh kiếm đang điên cuồng hấp thu những linh hồn nơi này.
Vô Tâm thấy vậy thì không khỏi đanh mặt lại.
Diệp Huyên đang muốn hủy diệt Âm phủ.
Mà Diệp Huyên vẫn giữ vẻ bình tĩnh, trong mắt tràn ngập khinh thường.
Đúng lúc này, A Âm và Nam Tàng đồng thời xuất hiện trước mặt hắn.
A Âm hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Diệp Huyên không đáp, chỉ có kiếm Trấn Hồn vẫn không ngừng cắn nuốt lấy linh hồn khắp nơi.
Nó hiện nay đã đạt đến Chứng Đạo Cảnh đỉnh cao, cho dù có phải đối đầu với Thần vật Ngự Đạo Cảnh cũng ngang tài ngang sức.
Ở Âm phủ, một vật có thể khắc chế linh hồn như Trấn Hồn chính là vô địch.
A Âm trừng Diệp Huyên: “Ngươi muốn hủy diệt Âm phủ!”
Hắn nhìn lại: “Thì đã sao?”
A Âm gằn giọng: “Ngươi không thể làm vậy?”
“Vì sao?”
Hắn cười một tiếng lạnh lùng, khiến người không rét mà run.
A Âm: “Diệp Huyên, Âm phủ có vô số âm linh, nếu ngươi…”
Diệp Huyên bỗng vung tay tới.
A Âm bay vút ra hơn trăm trượng với một tiếng chát.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tam Sinh thoáng liếc hắn ta: “Mặt ngươi cũng dày lắm”. Vô Tâm: “…” Bỗng Diệp Huyên lại hỏi: “Ở lại đây tức phải chống lại Đạo Đình, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?” Vô Tâm cười: “Ta hiểu rõ”. AdvertisementDiệp Huyên gật đầu, không nói gì nữa. Thứ mà Ngũ Duy thiếu thốn nhất hiện nay chính là cường giả. Nhưng có Đạo kinh trong tay, hắn có thể mời chào được rất nhiều. AdvertisementTrong nửa năm này, hắn nhất định phải gia tăng sức mạnh cho bản thân và Ngũ Duy. Không bao lâu sau, cả ba đã đến Âm phủ. Hắn vừa đặt chân vào, Diêm Vương đã xuất hiện trước mặt hắn, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Diệp Huyên đã vung kiếm ra. Xoẹt. Đầu của Diêm Vương bay đi, linh hồn cũng bị Trấn Hồn nuốt gọn. Chứng kiến cảnh này, Vô Tâm và Tam Sinh đồng thời biến sắc. Vô Tâm kinh hoảng khi nhận ra sức mạnh của Diệp Huyên đã đạt đến trình độ có thể dùng một kiếm giết chết cường giả Chứng Đạo Cảnh đỉnh cao. Tuy là có kiếm khắc chế nhưng như vậy cũng đã vô cùng kinh khủng. Mà Tam Sinh thì hết hồn vì cách làm của Diệp Huyên. Dưới góc nhìn của cô bé, hắn đi chuyến này chắc chắn là để thu phục Âm phủ, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy. Diệp Huyên nhìn về nơi xa, đưa tay tung kiếm Trấn Hồn lên. Chỉ một khắc sau, những tiếng oán than dậy đất nổi lên khắp Âm phủ khi thanh kiếm đang điên cuồng hấp thu những linh hồn nơi này. Vô Tâm thấy vậy thì không khỏi đanh mặt lại. Diệp Huyên đang muốn hủy diệt Âm phủ. Mà Diệp Huyên vẫn giữ vẻ bình tĩnh, trong mắt tràn ngập khinh thường. Đúng lúc này, A Âm và Nam Tàng đồng thời xuất hiện trước mặt hắn. A Âm hỏi: “Ngươi muốn làm gì?” Diệp Huyên không đáp, chỉ có kiếm Trấn Hồn vẫn không ngừng cắn nuốt lấy linh hồn khắp nơi. Nó hiện nay đã đạt đến Chứng Đạo Cảnh đỉnh cao, cho dù có phải đối đầu với Thần vật Ngự Đạo Cảnh cũng ngang tài ngang sức. Ở Âm phủ, một vật có thể khắc chế linh hồn như Trấn Hồn chính là vô địch. A Âm trừng Diệp Huyên: “Ngươi muốn hủy diệt Âm phủ!” Hắn nhìn lại: “Thì đã sao?” A Âm gằn giọng: “Ngươi không thể làm vậy?” “Vì sao?” Hắn cười một tiếng lạnh lùng, khiến người không rét mà run. A Âm: “Diệp Huyên, Âm phủ có vô số âm linh, nếu ngươi…” Diệp Huyên bỗng vung tay tới. A Âm bay vút ra hơn trăm trượng với một tiếng chát.