Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5030
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên quay đầu lại nhìn về phía La Hầu: “Tiền bối La Hầu, ta không muốn phí lời với bọn họ nữa, người thì bọn họ đã giết rồi, Đạo Kinh – bọn họ cũng đã cướp rồi! Bây giờ, ta chỉ muốn liều chết đấu với bọn họ một trận, để tế linh hồn của Bán Chi ở trên trời!” Nói xong, hắn nhấc kiếm xoay người rời đi. La Hầu khẽ chau mày: “Ngươi định đi đâu?” AdvertisementBên ngoài điện, Diệp Huyên chẳng thèm quay đầu lại: “Ông đây muốn đi Thiên Cung đấu với bọn hắn đến chết thì thôi!” Chẳng mấy chốc, hắn trực tiếp biến mất ở phía xa xăm. AdvertisementBên trong điện, Chân Võ Thần Quân nhìn về phía Bạch Đế Tử: “Ngươi thực sự không có phái người đi giết thần nữ?” Bạch Đế Tử: “…” Nghe được những lời này của Chân Võ Thần Quân, Bạch Đế Tử gần như tức chết. Nhìn thấy biểu cảm của Bạch Đế Tử, Chân Võ Thần Quân nhẹ giọng nói: “Nhìn dáng vẻ kia của hắn, đến ta cũng hoài nghi là chúng ta đã giết thần nữ... chứ đừng nói tới Đạo Chủng! Đi thôi!” Nói xong, ông ta và Bạch Đế Tử biến mất. Bên trong điện, mặt La Hầu không cảm xúc. Lúc này, một giọng nói từ bên trong điện đột nhiên vang lên: “La Hầu tin hắn sao?” La Hầu lắc đầu: “Không tin, có điều, hắn không có lý do gì để giết Bán Chi, cũng không có khả năng miểu sát Bán Chi. Chuyện này nhiều điểm đáng ngờ, ngươi đi điều tra thử”. Giọng nói đó đáp: “Rõ!” Bên trong điện, hai mắt La Hầu từ từ nhắm lại. Diệp Huyên! Kì thực, ông ta cũng từng hoài nghi Diệp Huyên. Thế nhưng, Diệp Huyên tại sao lại phải giết Bán Chi chứ? Diệp Huyên không có động cơ giết người. Còn Đạo Đình thì có! Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên trong điện: “Hắn thực sự đã đi Thiên Cung!” La Hầu khẽ nói: “Chẳng lẽ thực sự là Đạo Đình sao?” … Thiên Cung. Diệp Huyên cầm kiếm trong tay, trước mặt hắn là mười mấy vị cường giả đang đứng, tất cả đều là Chứng Đạo cảnh đỉnh cao! Mà trong bóng tối, hắn cảm nhận được ít nhất mười mấy đạo khí tức của cường giả Ngự Đạo cảnh!
Diệp Huyên quay đầu lại nhìn về phía La Hầu: “Tiền bối La Hầu, ta không muốn phí lời với bọn họ nữa, người thì bọn họ đã giết rồi, Đạo Kinh – bọn họ cũng đã cướp rồi! Bây giờ, ta chỉ muốn liều chết đấu với bọn họ một trận, để tế linh hồn của Bán Chi ở trên trời!”
Nói xong, hắn nhấc kiếm xoay người rời đi.
La Hầu khẽ chau mày: “Ngươi định đi đâu?”
Advertisement
Bên ngoài điện, Diệp Huyên chẳng thèm quay đầu lại: “Ông đây muốn đi Thiên Cung đấu với bọn hắn đến chết thì thôi!”
Chẳng mấy chốc, hắn trực tiếp biến mất ở phía xa xăm.
Advertisement
Bên trong điện, Chân Võ Thần Quân nhìn về phía Bạch Đế Tử: “Ngươi thực sự không có phái người đi giết thần nữ?”
Bạch Đế Tử: “…”
Nghe được những lời này của Chân Võ Thần Quân, Bạch Đế Tử gần như tức chết.
Nhìn thấy biểu cảm của Bạch Đế Tử, Chân Võ Thần Quân nhẹ giọng nói: “Nhìn dáng vẻ kia của hắn, đến ta cũng hoài nghi là chúng ta đã giết thần nữ... chứ đừng nói tới Đạo Chủng! Đi thôi!”
Nói xong, ông ta và Bạch Đế Tử biến mất.
Bên trong điện, mặt La Hầu không cảm xúc.
Lúc này, một giọng nói từ bên trong điện đột nhiên vang lên: “La Hầu tin hắn sao?”
La Hầu lắc đầu: “Không tin, có điều, hắn không có lý do gì để giết Bán Chi, cũng không có khả năng miểu sát Bán Chi. Chuyện này nhiều điểm đáng ngờ, ngươi đi điều tra thử”.
Giọng nói đó đáp: “Rõ!”
Bên trong điện, hai mắt La Hầu từ từ nhắm lại.
Diệp Huyên!
Kì thực, ông ta cũng từng hoài nghi Diệp Huyên.
Thế nhưng, Diệp Huyên tại sao lại phải giết Bán Chi chứ?
Diệp Huyên không có động cơ giết người.
Còn Đạo Đình thì có!
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên trong điện: “Hắn thực sự đã đi Thiên Cung!”
La Hầu khẽ nói: “Chẳng lẽ thực sự là Đạo Đình sao?”
…
Thiên Cung.
Diệp Huyên cầm kiếm trong tay, trước mặt hắn là mười mấy vị cường giả đang đứng, tất cả đều là Chứng Đạo cảnh đỉnh cao!
Mà trong bóng tối, hắn cảm nhận được ít nhất mười mấy đạo khí tức của cường giả Ngự Đạo cảnh!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên quay đầu lại nhìn về phía La Hầu: “Tiền bối La Hầu, ta không muốn phí lời với bọn họ nữa, người thì bọn họ đã giết rồi, Đạo Kinh – bọn họ cũng đã cướp rồi! Bây giờ, ta chỉ muốn liều chết đấu với bọn họ một trận, để tế linh hồn của Bán Chi ở trên trời!” Nói xong, hắn nhấc kiếm xoay người rời đi. La Hầu khẽ chau mày: “Ngươi định đi đâu?” AdvertisementBên ngoài điện, Diệp Huyên chẳng thèm quay đầu lại: “Ông đây muốn đi Thiên Cung đấu với bọn hắn đến chết thì thôi!” Chẳng mấy chốc, hắn trực tiếp biến mất ở phía xa xăm. AdvertisementBên trong điện, Chân Võ Thần Quân nhìn về phía Bạch Đế Tử: “Ngươi thực sự không có phái người đi giết thần nữ?” Bạch Đế Tử: “…” Nghe được những lời này của Chân Võ Thần Quân, Bạch Đế Tử gần như tức chết. Nhìn thấy biểu cảm của Bạch Đế Tử, Chân Võ Thần Quân nhẹ giọng nói: “Nhìn dáng vẻ kia của hắn, đến ta cũng hoài nghi là chúng ta đã giết thần nữ... chứ đừng nói tới Đạo Chủng! Đi thôi!” Nói xong, ông ta và Bạch Đế Tử biến mất. Bên trong điện, mặt La Hầu không cảm xúc. Lúc này, một giọng nói từ bên trong điện đột nhiên vang lên: “La Hầu tin hắn sao?” La Hầu lắc đầu: “Không tin, có điều, hắn không có lý do gì để giết Bán Chi, cũng không có khả năng miểu sát Bán Chi. Chuyện này nhiều điểm đáng ngờ, ngươi đi điều tra thử”. Giọng nói đó đáp: “Rõ!” Bên trong điện, hai mắt La Hầu từ từ nhắm lại. Diệp Huyên! Kì thực, ông ta cũng từng hoài nghi Diệp Huyên. Thế nhưng, Diệp Huyên tại sao lại phải giết Bán Chi chứ? Diệp Huyên không có động cơ giết người. Còn Đạo Đình thì có! Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên trong điện: “Hắn thực sự đã đi Thiên Cung!” La Hầu khẽ nói: “Chẳng lẽ thực sự là Đạo Đình sao?” … Thiên Cung. Diệp Huyên cầm kiếm trong tay, trước mặt hắn là mười mấy vị cường giả đang đứng, tất cả đều là Chứng Đạo cảnh đỉnh cao! Mà trong bóng tối, hắn cảm nhận được ít nhất mười mấy đạo khí tức của cường giả Ngự Đạo cảnh!