Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 5127

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tiểu Linh Nhi lại nói: “Mọi người đều có cơ hội như nhau, chỉ cần tìm đến được người mới. Bây giờ hãy đi kêu gọi đi, ta cũng sẽ phái người theo bảo vệ, các ngươi cứ việc yên tâm”.  Gần như ngay lập tức, các Linh phóng vút lên cao, bắt đầu đi tìm những người bạn của mình.  Linh vốn không tin con người, vì vậy trước kia, khi bị con người tìm thấy đều tỏ ra phòng bị vô cùng, nhưng những Linh này lại không gặp vấn đề đó.  AdvertisementBởi vì mối quan hệ giữa Linh với nhau không phức tạp như với con người, vì vậy để họ đi tìm đồng tộc chắc chắn sẽ thành công.  Đợi các Linh tản đi rồi, Quan Âm lắc đầu cười: “Cô bé đúng là lợi hại”.  Diệp Huyên cũng gật đầu: “Đúng vậy”.  AdvertisementThấy hắn dõi mắt nhìn theo hướng các Linh rời đi, Quan Âm nói.  "Đừng lo, sẽ có người âm thầm đi theo bảo vệ họ”.  Diệp Huyên: “Phải bảo vệ chu toàn. Họ đã tin tưởng chúng ta, chúng ta cũng không thể phụ lòng họ”.  Quan Âm: “Tất nhiên”.  Lúc này, Tiểu Linh Nhi chạy đến trước mặt họ, hớn hở nở nụ cười: “Quan Âm tỷ! Đại ca!"  Diệp Huyên dịu dàng xoa đầu cô bé, cười hỏi: “Chơi vui không?"  Cô bé liến thoắng đáp: “Ta không có chơi, ta đang làm việc mà!"  Diệp Huyên bật cười: “Ừ nhỉ, đúng là đang làm việc”.  Tiểu Linh Nhi chớp mắt: “Đại ca, ta cần thêm Tạo Hóa Thần Tinh! Huynh cũng biết để Linh Tông phát triển cần thật thật thật nhiều tiền...”  Diệp Huyên: “...”  Quan Âm lắc đầu bật cười.  Diệp Huyên đưa một chiếc nhẫn cho cô bé: “Cho muội này”.  Tiểu Linh Nhi cười hì hì, vội vàng nhận lấy.  Diệp Huyên nghiêm giọng: “Vũ trụ Ngũ Duy còn rất nhiều nơi cần Linh giúp đỡ. Khi ấy muội nhớ phải làm việc cùng Quan Âm tỷ, biết chưa?"  Sở dĩ hắn nói vậy vì biết các Linh rất nghe lời Tiểu Linh Nhi.  Cô bé nhanh chóng gật đầu: “Ta biết chứ!"  Diệp Huyên còn muốn nói tiếp thì thấy không gian trước mặt khẽ rung động, chợt cau mày.  Quan Âm vội hỏi: “Sao vậy?"  Hắn thấp giọng đáp: “Ta phải trở lại Lưỡng Giới Uyên!"  Vừa dứt lời, hắn đã biến mất, để lại Quan Âm nhíu mày thật chặt.  Có chuyện gì xảy ra sao?Lưỡng Giới Uyên, điện Yêu Vương.  Diệp Huyên vừa bước vào đã thấy Si Yêu Yêu đứng chờ, thấp giọng hỏi.   

Tiểu Linh Nhi lại nói: “Mọi người đều có cơ hội như nhau, chỉ cần tìm đến được người mới. Bây giờ hãy đi kêu gọi đi, ta cũng sẽ phái người theo bảo vệ, các ngươi cứ việc yên tâm”.  

Gần như ngay lập tức, các Linh phóng vút lên cao, bắt đầu đi tìm những người bạn của mình.  

Linh vốn không tin con người, vì vậy trước kia, khi bị con người tìm thấy đều tỏ ra phòng bị vô cùng, nhưng những Linh này lại không gặp vấn đề đó.  

Advertisement

Bởi vì mối quan hệ giữa Linh với nhau không phức tạp như với con người, vì vậy để họ đi tìm đồng tộc chắc chắn sẽ thành công.  

Đợi các Linh tản đi rồi, Quan Âm lắc đầu cười: “Cô bé đúng là lợi hại”.  

Diệp Huyên cũng gật đầu: “Đúng vậy”.  

Advertisement

Thấy hắn dõi mắt nhìn theo hướng các Linh rời đi, Quan Âm nói.  

"Đừng lo, sẽ có người âm thầm đi theo bảo vệ họ”.  

Diệp Huyên: “Phải bảo vệ chu toàn. Họ đã tin tưởng chúng ta, chúng ta cũng không thể phụ lòng họ”.  

Quan Âm: “Tất nhiên”.  

Lúc này, Tiểu Linh Nhi chạy đến trước mặt họ, hớn hở nở nụ cười: “Quan Âm tỷ! Đại ca!"  

Diệp Huyên dịu dàng xoa đầu cô bé, cười hỏi: “Chơi vui không?"  

Cô bé liến thoắng đáp: “Ta không có chơi, ta đang làm việc mà!"  

Diệp Huyên bật cười: “Ừ nhỉ, đúng là đang làm việc”.  

Tiểu Linh Nhi chớp mắt: “Đại ca, ta cần thêm Tạo Hóa Thần Tinh! Huynh cũng biết để Linh Tông phát triển cần thật thật thật nhiều tiền...”  

Diệp Huyên: “...”  

Quan Âm lắc đầu bật cười.  

Diệp Huyên đưa một chiếc nhẫn cho cô bé: “Cho muội này”.  

Tiểu Linh Nhi cười hì hì, vội vàng nhận lấy.  

Diệp Huyên nghiêm giọng: “Vũ trụ Ngũ Duy còn rất nhiều nơi cần Linh giúp đỡ. Khi ấy muội nhớ phải làm việc cùng Quan Âm tỷ, biết chưa?"  

Sở dĩ hắn nói vậy vì biết các Linh rất nghe lời Tiểu Linh Nhi.  

Cô bé nhanh chóng gật đầu: “Ta biết chứ!"  

Diệp Huyên còn muốn nói tiếp thì thấy không gian trước mặt khẽ rung động, chợt cau mày.  

Quan Âm vội hỏi: “Sao vậy?"  

Hắn thấp giọng đáp: “Ta phải trở lại Lưỡng Giới Uyên!"  

Vừa dứt lời, hắn đã biến mất, để lại Quan Âm nhíu mày thật chặt.  

Có chuyện gì xảy ra sao?

Lưỡng Giới Uyên, điện Yêu Vương.  

Diệp Huyên vừa bước vào đã thấy Si Yêu Yêu đứng chờ, thấp giọng hỏi.   

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tiểu Linh Nhi lại nói: “Mọi người đều có cơ hội như nhau, chỉ cần tìm đến được người mới. Bây giờ hãy đi kêu gọi đi, ta cũng sẽ phái người theo bảo vệ, các ngươi cứ việc yên tâm”.  Gần như ngay lập tức, các Linh phóng vút lên cao, bắt đầu đi tìm những người bạn của mình.  Linh vốn không tin con người, vì vậy trước kia, khi bị con người tìm thấy đều tỏ ra phòng bị vô cùng, nhưng những Linh này lại không gặp vấn đề đó.  AdvertisementBởi vì mối quan hệ giữa Linh với nhau không phức tạp như với con người, vì vậy để họ đi tìm đồng tộc chắc chắn sẽ thành công.  Đợi các Linh tản đi rồi, Quan Âm lắc đầu cười: “Cô bé đúng là lợi hại”.  Diệp Huyên cũng gật đầu: “Đúng vậy”.  AdvertisementThấy hắn dõi mắt nhìn theo hướng các Linh rời đi, Quan Âm nói.  "Đừng lo, sẽ có người âm thầm đi theo bảo vệ họ”.  Diệp Huyên: “Phải bảo vệ chu toàn. Họ đã tin tưởng chúng ta, chúng ta cũng không thể phụ lòng họ”.  Quan Âm: “Tất nhiên”.  Lúc này, Tiểu Linh Nhi chạy đến trước mặt họ, hớn hở nở nụ cười: “Quan Âm tỷ! Đại ca!"  Diệp Huyên dịu dàng xoa đầu cô bé, cười hỏi: “Chơi vui không?"  Cô bé liến thoắng đáp: “Ta không có chơi, ta đang làm việc mà!"  Diệp Huyên bật cười: “Ừ nhỉ, đúng là đang làm việc”.  Tiểu Linh Nhi chớp mắt: “Đại ca, ta cần thêm Tạo Hóa Thần Tinh! Huynh cũng biết để Linh Tông phát triển cần thật thật thật nhiều tiền...”  Diệp Huyên: “...”  Quan Âm lắc đầu bật cười.  Diệp Huyên đưa một chiếc nhẫn cho cô bé: “Cho muội này”.  Tiểu Linh Nhi cười hì hì, vội vàng nhận lấy.  Diệp Huyên nghiêm giọng: “Vũ trụ Ngũ Duy còn rất nhiều nơi cần Linh giúp đỡ. Khi ấy muội nhớ phải làm việc cùng Quan Âm tỷ, biết chưa?"  Sở dĩ hắn nói vậy vì biết các Linh rất nghe lời Tiểu Linh Nhi.  Cô bé nhanh chóng gật đầu: “Ta biết chứ!"  Diệp Huyên còn muốn nói tiếp thì thấy không gian trước mặt khẽ rung động, chợt cau mày.  Quan Âm vội hỏi: “Sao vậy?"  Hắn thấp giọng đáp: “Ta phải trở lại Lưỡng Giới Uyên!"  Vừa dứt lời, hắn đã biến mất, để lại Quan Âm nhíu mày thật chặt.  Có chuyện gì xảy ra sao?Lưỡng Giới Uyên, điện Yêu Vương.  Diệp Huyên vừa bước vào đã thấy Si Yêu Yêu đứng chờ, thấp giọng hỏi.   

Chương 5127