Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5145
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên vội hỏi: “Quặng mỏ siêu cấp?” Linh hồn kia gật đầu: “Kiếm Tông ta lấy được một quặng mỏ siêu cấp ở Ám giới này, quặng mỏ kéo dài mấy nghìn dặm, hơn nữa còn có linh trí… Có điều không ngờ quặng mỏ đó lại mang đến tai hoạ cho Kiếm Tông ta!” Ông lão nhẹ giọng nói: “Quặng mỏ siêu cấp… Chẳng trách Ám vực sẽ ra tay…” AdvertisementLinh hồn kia lại nói: “Lúc đầu, chúng ta vì né tránh những cao thủ này mà sử dụng trận pháp đưa tông môn trốn vào trong Ám giới, nhưng không ngờ những người đó còn đáng sợ hơn tưởng tượng của ta, bọn họ hoàn toàn không sợ những khí vẩn đục kia, trực tiếp đi vào trong Ám giới giết chúng ta…” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nhưng những cao thủ của Ám vực kia đều đã chết hết! Là ai giết bọn họ?” AdvertisementLinh hồn đó trầm giọng nói: “Sư tổ!” Diệp Huyên hỏi: “Người đàn ông áo xanh à?” Linh hồn nhìn Diệp Huyên, lắc đầu: “Không phải sư tổ!” Diệp Huyên hơi tò mò: “Không phải người đàn ông áo xanh à?” Linh hồn kia gật đầu: “Là Thính Vân sư tổ!” Thính Vân! Diệp Huyên sửng sốt. Hắn từng nghe Lục sư tỷ nhắc đến hai chữ này, có điều lúc đó cũng chẳng để tâm, Thính Vân này mạnh đến thế sao? Lúc này, ông lão cất tiếng hỏi: “Tiểu hữu, ngươi và Thính Vân tiền bối này có quan hệ thế nào vậy?” Diệp Huyên chớp mắt, sau đó đáp: “Sư tỷ, nàng là sư tỷ của ta!” Ông lão im lặng. Mẹ kiếp, cha ngươi đáng sợ như thế, đại ca ngươi đáng sợ như thế, sư tỷ ngươi cũng đáng sợ như thế… Rốt cuộc tên này là ai? Mà cả nhà đều kinh khủng vậy?Thính Vân! Lúc này, Diệp Huyên cũng thấy hơi khiếp sợ, vì hắn thật sự không ngờ thực lực của Thính Vân này lại đáng sợ đến thế! Mười mấy cao thủ Thành Đạo Cảnh đều bị giết chết, thật sự là không xem cao thủ Thành Đạo Cảnh ra gì mà! Lúc này, linh hồn của người đàn ông trung niên dần trở nên hư ảo. Diệp Huyên nhìn về phía ông lão, ông lão lắc đầu: “Linh hồn của gã vốn đã tan biến, là do ta cố ngưng tụ lại, bây giờ linh hồn của gã vô cùng yếu ớt, sắp tan biến trong đất trời rồi”. Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát, sau đó mở lòng bàn tay ra, kiếm Trấn Hồn xuất hiện trước mặt người đàn ông trung niên, một khắc sau, kiếm Trấn Hồn tản ra một lực lượng linh hồn mạnh mẽ bao phủ lấy người đàn ông trung niên, linh hồn sắp tan biến của gã đột nhiên ngưng tụ lại lần nữa! Thấy cảnh này, trong mắt ông lão lộ vẻ ngạc nhiên, ông ta nhìn kiếm Trấn Hồn, không nói gì. Người đàn ông trung niên ở trước mặt Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ: “Vô nghĩa thôi!”
Diệp Huyên vội hỏi: “Quặng mỏ siêu cấp?”
Linh hồn kia gật đầu: “Kiếm Tông ta lấy được một quặng mỏ siêu cấp ở Ám giới này, quặng mỏ kéo dài mấy nghìn dặm, hơn nữa còn có linh trí… Có điều không ngờ quặng mỏ đó lại mang đến tai hoạ cho Kiếm Tông ta!”
Ông lão nhẹ giọng nói: “Quặng mỏ siêu cấp… Chẳng trách Ám vực sẽ ra tay…”
Advertisement
Linh hồn kia lại nói: “Lúc đầu, chúng ta vì né tránh những cao thủ này mà sử dụng trận pháp đưa tông môn trốn vào trong Ám giới, nhưng không ngờ những người đó còn đáng sợ hơn tưởng tượng của ta, bọn họ hoàn toàn không sợ những khí vẩn đục kia, trực tiếp đi vào trong Ám giới giết chúng ta…”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nhưng những cao thủ của Ám vực kia đều đã chết hết! Là ai giết bọn họ?”
Advertisement
Linh hồn đó trầm giọng nói: “Sư tổ!”
Diệp Huyên hỏi: “Người đàn ông áo xanh à?”
Linh hồn nhìn Diệp Huyên, lắc đầu: “Không phải sư tổ!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Không phải người đàn ông áo xanh à?”
Linh hồn kia gật đầu: “Là Thính Vân sư tổ!”
Thính Vân!
Diệp Huyên sửng sốt.
Hắn từng nghe Lục sư tỷ nhắc đến hai chữ này, có điều lúc đó cũng chẳng để tâm, Thính Vân này mạnh đến thế sao?
Lúc này, ông lão cất tiếng hỏi: “Tiểu hữu, ngươi và Thính Vân tiền bối này có quan hệ thế nào vậy?”
Diệp Huyên chớp mắt, sau đó đáp: “Sư tỷ, nàng là sư tỷ của ta!”
Ông lão im lặng.
Mẹ kiếp, cha ngươi đáng sợ như thế, đại ca ngươi đáng sợ như thế, sư tỷ ngươi cũng đáng sợ như thế…
Rốt cuộc tên này là ai?
Mà cả nhà đều kinh khủng vậy?
Thính Vân!
Lúc này, Diệp Huyên cũng thấy hơi khiếp sợ, vì hắn thật sự không ngờ thực lực của Thính Vân này lại đáng sợ đến thế!
Mười mấy cao thủ Thành Đạo Cảnh đều bị giết chết, thật sự là không xem cao thủ Thành Đạo Cảnh ra gì mà!
Lúc này, linh hồn của người đàn ông trung niên dần trở nên hư ảo.
Diệp Huyên nhìn về phía ông lão, ông lão lắc đầu: “Linh hồn của gã vốn đã tan biến, là do ta cố ngưng tụ lại, bây giờ linh hồn của gã vô cùng yếu ớt, sắp tan biến trong đất trời rồi”.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát, sau đó mở lòng bàn tay ra, kiếm Trấn Hồn xuất hiện trước mặt người đàn ông trung niên, một khắc sau, kiếm Trấn Hồn tản ra một lực lượng linh hồn mạnh mẽ bao phủ lấy người đàn ông trung niên, linh hồn sắp tan biến của gã đột nhiên ngưng tụ lại lần nữa!
Thấy cảnh này, trong mắt ông lão lộ vẻ ngạc nhiên, ông ta nhìn kiếm Trấn Hồn, không nói gì.
Người đàn ông trung niên ở trước mặt Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ: “Vô nghĩa thôi!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên vội hỏi: “Quặng mỏ siêu cấp?” Linh hồn kia gật đầu: “Kiếm Tông ta lấy được một quặng mỏ siêu cấp ở Ám giới này, quặng mỏ kéo dài mấy nghìn dặm, hơn nữa còn có linh trí… Có điều không ngờ quặng mỏ đó lại mang đến tai hoạ cho Kiếm Tông ta!” Ông lão nhẹ giọng nói: “Quặng mỏ siêu cấp… Chẳng trách Ám vực sẽ ra tay…” AdvertisementLinh hồn kia lại nói: “Lúc đầu, chúng ta vì né tránh những cao thủ này mà sử dụng trận pháp đưa tông môn trốn vào trong Ám giới, nhưng không ngờ những người đó còn đáng sợ hơn tưởng tượng của ta, bọn họ hoàn toàn không sợ những khí vẩn đục kia, trực tiếp đi vào trong Ám giới giết chúng ta…” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nhưng những cao thủ của Ám vực kia đều đã chết hết! Là ai giết bọn họ?” AdvertisementLinh hồn đó trầm giọng nói: “Sư tổ!” Diệp Huyên hỏi: “Người đàn ông áo xanh à?” Linh hồn nhìn Diệp Huyên, lắc đầu: “Không phải sư tổ!” Diệp Huyên hơi tò mò: “Không phải người đàn ông áo xanh à?” Linh hồn kia gật đầu: “Là Thính Vân sư tổ!” Thính Vân! Diệp Huyên sửng sốt. Hắn từng nghe Lục sư tỷ nhắc đến hai chữ này, có điều lúc đó cũng chẳng để tâm, Thính Vân này mạnh đến thế sao? Lúc này, ông lão cất tiếng hỏi: “Tiểu hữu, ngươi và Thính Vân tiền bối này có quan hệ thế nào vậy?” Diệp Huyên chớp mắt, sau đó đáp: “Sư tỷ, nàng là sư tỷ của ta!” Ông lão im lặng. Mẹ kiếp, cha ngươi đáng sợ như thế, đại ca ngươi đáng sợ như thế, sư tỷ ngươi cũng đáng sợ như thế… Rốt cuộc tên này là ai? Mà cả nhà đều kinh khủng vậy?Thính Vân! Lúc này, Diệp Huyên cũng thấy hơi khiếp sợ, vì hắn thật sự không ngờ thực lực của Thính Vân này lại đáng sợ đến thế! Mười mấy cao thủ Thành Đạo Cảnh đều bị giết chết, thật sự là không xem cao thủ Thành Đạo Cảnh ra gì mà! Lúc này, linh hồn của người đàn ông trung niên dần trở nên hư ảo. Diệp Huyên nhìn về phía ông lão, ông lão lắc đầu: “Linh hồn của gã vốn đã tan biến, là do ta cố ngưng tụ lại, bây giờ linh hồn của gã vô cùng yếu ớt, sắp tan biến trong đất trời rồi”. Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát, sau đó mở lòng bàn tay ra, kiếm Trấn Hồn xuất hiện trước mặt người đàn ông trung niên, một khắc sau, kiếm Trấn Hồn tản ra một lực lượng linh hồn mạnh mẽ bao phủ lấy người đàn ông trung niên, linh hồn sắp tan biến của gã đột nhiên ngưng tụ lại lần nữa! Thấy cảnh này, trong mắt ông lão lộ vẻ ngạc nhiên, ông ta nhìn kiếm Trấn Hồn, không nói gì. Người đàn ông trung niên ở trước mặt Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ: “Vô nghĩa thôi!”