Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 5174

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Hôm đó, Diệp Huyên bất tri bất giác đi tới Vu Thành, hắn cứ lê bước trên đường dài, cả người như mất hồn.  Vu Thành rất phồn hoa, hai bên đều là sạp hàng rong, tiếng rao buôn bán không ngừng vang lên.  Đúng lúc này, một tiếng mắng chửi đột nhiên vang lên từ bên phải Diệp Huyên: "Cái thứ ăn trộm này, sao dám ăn cắp vặt.."  AdvertisementDiệp Huyên nghe tiếng thì nhìn sang, cách đó không xa có một người đàn ông béo ú đang dùng một nhánh quật liên tục vào một tên ăn mày.  Tên ăn mày kia nằm rạp trên đất, ra sức ôm chặt món đồ gì đó, dù bị người đàn ông nọ đánh như thế nào cũng không kêu rên ra tiếng.  AdvertisementTên ăn mày có tóc rất dài, rối bời và bẩn thỉu, căn bản không nhìn ra được khuôn mặt.  Người đàn ông béo ú kia đạp một cái lên người ăn mày, nổi điên quát: "Dám ăn cắp đồ của tao, con mẹ mày..."  Nói xong, ông ta tiếp tục cầm cành gỗ lên quật tới tấp.  Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt gã đàn ông nọ, thấy hắn, trong mắt ông ta ánh lên vẻ kiêng kị, bởi vì nhìn cách ăn mặc của Diệp Huyên là biết không phải người thường, hơn nữa còn đeo theo kiếm.  Diệp Huyên ngồi xổm xuống trước tên ăn mày, hắn nhẹ nhàng vén mái tóc rối bù của đối phương lên, lúc thấy được khuôn mặt của ăn mày, hắn bỗng sững sốt.  Là một cô bé!  Có điều khuôn mặt bé rất bẩn, hơn nữa trên mặt còn có vết thương.  Cô bé rất sợ hãi, hai tay gắt gao ôm chặt lấy đồ vật trong tay, thân thể run lên: "Đừng... đánh... ta... đau..."  Diệp Huyên nhẹ giọng hỏi: "Muội tên gì?"  Cô bé nhìn Diệp Huyên, hơi cúi đầu, môi giật giật, nhưng lại không nói thành lời!  Diệp Huyên dịu dàng dỗ: "Đừng sợ, ta không đánh muội!"  Cô bé khẽ ngẩng đầu lên, bé nhìn Diệp Huyên một chốc, nhưng chẳng bao lâu sau đã cúi gục đầu xuống, nói như muỗi kêu: "Niệm... Niệm... Ta tên Niệm Niệm..."  Nghe thế, Diệp Huyên lập tức như bị sét đánh, cả người hóa đá tại chỗ.  Trong lòng cô bé là một con cá hẳn còn sống...  Cô bé ôm chặt lấy con cá kia, toàn thân run rẩy.  Niệm Niệm!  Diệp Huyên nhìn cô bé trước mất, cả người như thể đã mất hồn!  Niệm tỷ?  Trong đầu Diệp Huyên bỗng lóe lên ý nghĩ đó!  Nhưng tiểu cô nương trước mặt hắn lại hoàn toàn khác với Niệm tỷ!  Nhưng hắn lại cảm giác được bản thân như thể từng quen biết với cô bé này, đây là lý do khiến hắn dừng bước! 

Hôm đó, Diệp Huyên bất tri bất giác đi tới Vu Thành, hắn cứ lê bước trên đường dài, cả người như mất hồn.  

Vu Thành rất phồn hoa, hai bên đều là sạp hàng rong, tiếng rao buôn bán không ngừng vang lên.  

Đúng lúc này, một tiếng mắng chửi đột nhiên vang lên từ bên phải Diệp Huyên: "Cái thứ ăn trộm này, sao dám ăn cắp vặt.."  

Advertisement

Diệp Huyên nghe tiếng thì nhìn sang, cách đó không xa có một người đàn ông béo ú đang dùng một nhánh quật liên tục vào một tên ăn mày.  

Tên ăn mày kia nằm rạp trên đất, ra sức ôm chặt món đồ gì đó, dù bị người đàn ông nọ đánh như thế nào cũng không kêu rên ra tiếng.  

Advertisement

Tên ăn mày có tóc rất dài, rối bời và bẩn thỉu, căn bản không nhìn ra được khuôn mặt.  

Người đàn ông béo ú kia đạp một cái lên người ăn mày, nổi điên quát: "Dám ăn cắp đồ của tao, con mẹ mày..."  

Nói xong, ông ta tiếp tục cầm cành gỗ lên quật tới tấp.  

Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt gã đàn ông nọ, thấy hắn, trong mắt ông ta ánh lên vẻ kiêng kị, bởi vì nhìn cách ăn mặc của Diệp Huyên là biết không phải người thường, hơn nữa còn đeo theo kiếm.  

Diệp Huyên ngồi xổm xuống trước tên ăn mày, hắn nhẹ nhàng vén mái tóc rối bù của đối phương lên, lúc thấy được khuôn mặt của ăn mày, hắn bỗng sững sốt.  

Là một cô bé!  

Có điều khuôn mặt bé rất bẩn, hơn nữa trên mặt còn có vết thương.  

Cô bé rất sợ hãi, hai tay gắt gao ôm chặt lấy đồ vật trong tay, thân thể run lên: "Đừng... đánh... ta... đau..."  

Diệp Huyên nhẹ giọng hỏi: "Muội tên gì?"  

Cô bé nhìn Diệp Huyên, hơi cúi đầu, môi giật giật, nhưng lại không nói thành lời!  

Diệp Huyên dịu dàng dỗ: "Đừng sợ, ta không đánh muội!"  

Cô bé khẽ ngẩng đầu lên, bé nhìn Diệp Huyên một chốc, nhưng chẳng bao lâu sau đã cúi gục đầu xuống, nói như muỗi kêu: "Niệm... Niệm... Ta tên Niệm Niệm..."  

Nghe thế, Diệp Huyên lập tức như bị sét đánh, cả người hóa đá tại chỗ.  

Trong lòng cô bé là một con cá hẳn còn sống...  

Cô bé ôm chặt lấy con cá kia, toàn thân run rẩy.  

Niệm Niệm!  

Diệp Huyên nhìn cô bé trước mất, cả người như thể đã mất hồn!  

Niệm tỷ?  

Trong đầu Diệp Huyên bỗng lóe lên ý nghĩ đó!  

Nhưng tiểu cô nương trước mặt hắn lại hoàn toàn khác với Niệm tỷ!  

Nhưng hắn lại cảm giác được bản thân như thể từng quen biết với cô bé này, đây là lý do khiến hắn dừng bước! 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Hôm đó, Diệp Huyên bất tri bất giác đi tới Vu Thành, hắn cứ lê bước trên đường dài, cả người như mất hồn.  Vu Thành rất phồn hoa, hai bên đều là sạp hàng rong, tiếng rao buôn bán không ngừng vang lên.  Đúng lúc này, một tiếng mắng chửi đột nhiên vang lên từ bên phải Diệp Huyên: "Cái thứ ăn trộm này, sao dám ăn cắp vặt.."  AdvertisementDiệp Huyên nghe tiếng thì nhìn sang, cách đó không xa có một người đàn ông béo ú đang dùng một nhánh quật liên tục vào một tên ăn mày.  Tên ăn mày kia nằm rạp trên đất, ra sức ôm chặt món đồ gì đó, dù bị người đàn ông nọ đánh như thế nào cũng không kêu rên ra tiếng.  AdvertisementTên ăn mày có tóc rất dài, rối bời và bẩn thỉu, căn bản không nhìn ra được khuôn mặt.  Người đàn ông béo ú kia đạp một cái lên người ăn mày, nổi điên quát: "Dám ăn cắp đồ của tao, con mẹ mày..."  Nói xong, ông ta tiếp tục cầm cành gỗ lên quật tới tấp.  Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt gã đàn ông nọ, thấy hắn, trong mắt ông ta ánh lên vẻ kiêng kị, bởi vì nhìn cách ăn mặc của Diệp Huyên là biết không phải người thường, hơn nữa còn đeo theo kiếm.  Diệp Huyên ngồi xổm xuống trước tên ăn mày, hắn nhẹ nhàng vén mái tóc rối bù của đối phương lên, lúc thấy được khuôn mặt của ăn mày, hắn bỗng sững sốt.  Là một cô bé!  Có điều khuôn mặt bé rất bẩn, hơn nữa trên mặt còn có vết thương.  Cô bé rất sợ hãi, hai tay gắt gao ôm chặt lấy đồ vật trong tay, thân thể run lên: "Đừng... đánh... ta... đau..."  Diệp Huyên nhẹ giọng hỏi: "Muội tên gì?"  Cô bé nhìn Diệp Huyên, hơi cúi đầu, môi giật giật, nhưng lại không nói thành lời!  Diệp Huyên dịu dàng dỗ: "Đừng sợ, ta không đánh muội!"  Cô bé khẽ ngẩng đầu lên, bé nhìn Diệp Huyên một chốc, nhưng chẳng bao lâu sau đã cúi gục đầu xuống, nói như muỗi kêu: "Niệm... Niệm... Ta tên Niệm Niệm..."  Nghe thế, Diệp Huyên lập tức như bị sét đánh, cả người hóa đá tại chỗ.  Trong lòng cô bé là một con cá hẳn còn sống...  Cô bé ôm chặt lấy con cá kia, toàn thân run rẩy.  Niệm Niệm!  Diệp Huyên nhìn cô bé trước mất, cả người như thể đã mất hồn!  Niệm tỷ?  Trong đầu Diệp Huyên bỗng lóe lên ý nghĩ đó!  Nhưng tiểu cô nương trước mặt hắn lại hoàn toàn khác với Niệm tỷ!  Nhưng hắn lại cảm giác được bản thân như thể từng quen biết với cô bé này, đây là lý do khiến hắn dừng bước! 

Chương 5174