Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 5184

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên chỉ liếc nhìn ông ta một cái rồi tiếp tục đánh chén món cá.  Niệm Niệm thì lại tỏ ra đề phòng, bấu chặt lấy tay hắn.  Ánh mắt Bạch Đế Tử đặt lên người cô bé: “Là ta thất sách. Đáng lẽ nên hủy diệt bản thể của ngươi ngay từ đầu”.  AdvertisementThiên Đạo Ngũ Duy vốn không phải người. Nàng ta sống vì Ngũ Duy, chết cũng vì Ngũ Duy. Sinh mệnh nàng ta có liên hệ chặt chẽ với Ngũ Duy, chừng nào Ngũ Duy còn, nàng ta vẫn có thể tiếp tục tồn tại.  Mấu chốt nhất là sức mạnh của nàng ta vẫn còn.  AdvertisementBản thể nàng ta ở đây, linh hồn tuy đã tiêu tán trong đất trời nhưng lại chưa vụn vỡ, được vũ trụ Ngũ Duy lần nữa ngưng tụ.  Diệp Huyên cười với Niệm Niệm: “Đừng sợ, có ta đây rồi”.  Cô bé gật đầu, siết lấy tay hắn.  Bạch Đế Tử: “Diệp Huyên, giao con bé cho chúng ta, bằng không Đạo Đình quyết liều chết với các ngươi!"  Diệp Huyên chỉ cười: “Đến đây!"Nơi bờ sông, Bạch Đế Tử cứ thế nhìn chằm chặp vào Diệp Huyên.  Hắn chỉ nhếch mép: “Đạo Đình muốn đồng quy vu tận, Diệp Huyên ta lúc nào cũng sẵn sàng”.  Ông ta cười: “Ngươi nghĩ Đạo Chủng Chi Địa sẽ giúp ngươi ư? Diệp Huyên, ngươi…”  “Cút!”  Diệp Huyên bỗng quắc mắt gằn lên, tay cầm kiếm chém ra.  Đồng tử Bạch Đế Tử co rụt lại, thoắt cái đã biến mất tại chỗ, xuất hiện lại ở nơi nào đó cách mấy vạn dặm.  Diệp Huyên lắc lắc đầu. Không phải hắn không muốn giết ông ta, mà vì giết ông ta là một việc cực khó.  Bạch Đế Tử không giỏi đánh đấm nhưng công phu bỏ chạy lại xếp hàng đầu.  Kiếm vừa ra, ông ta đã vắt chân chạy đi cả nghìn dặm, kiếm khí muốn đuổi theo cũng không kịp.  Bỗng nhiên, Niệm Niệm đứng cạnh bên mở miệng hỏi: “Vì sao… vì sao ông ấy muốn giết ta?”  Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, mỉm cười với cô bé: “Đừng sợ, đã có ta đây rồi”.  Niệm Niệm gật đầu: “Vâng”.  Hắn kéo cô bé rời đi, bỗng thấy Si Yêu Yêu xuất hiện trước mặt.  Nàng ta thoáng nhìn Niệm Niệm một cái rồi nhìn sang Diệp Huyên: “Tâm sự chút chứ?”  Hắn cười: “Được thôi”.  Ba người rảo bước dọc bờ sông về phương xa.  Trên đường đi, Si Yêu Yêu khẽ nói: “Đạo Chủng Chi Địa đã quyết định sẽ không ra tay”.  Diệp Huyên gật đầu: “Ta cũng đoán vậy”.

Diệp Huyên chỉ liếc nhìn ông ta một cái rồi tiếp tục đánh chén món cá.  

Niệm Niệm thì lại tỏ ra đề phòng, bấu chặt lấy tay hắn.  

Ánh mắt Bạch Đế Tử đặt lên người cô bé: “Là ta thất sách. Đáng lẽ nên hủy diệt bản thể của ngươi ngay từ đầu”.  

Advertisement

Thiên Đạo Ngũ Duy vốn không phải người. Nàng ta sống vì Ngũ Duy, chết cũng vì Ngũ Duy. Sinh mệnh nàng ta có liên hệ chặt chẽ với Ngũ Duy, chừng nào Ngũ Duy còn, nàng ta vẫn có thể tiếp tục tồn tại.  

Mấu chốt nhất là sức mạnh của nàng ta vẫn còn.  

Advertisement

Bản thể nàng ta ở đây, linh hồn tuy đã tiêu tán trong đất trời nhưng lại chưa vụn vỡ, được vũ trụ Ngũ Duy lần nữa ngưng tụ.  

Diệp Huyên cười với Niệm Niệm: “Đừng sợ, có ta đây rồi”.  

Cô bé gật đầu, siết lấy tay hắn.  

Bạch Đế Tử: “Diệp Huyên, giao con bé cho chúng ta, bằng không Đạo Đình quyết liều chết với các ngươi!"  

Diệp Huyên chỉ cười: “Đến đây!"

Nơi bờ sông, Bạch Đế Tử cứ thế nhìn chằm chặp vào Diệp Huyên.  

Hắn chỉ nhếch mép: “Đạo Đình muốn đồng quy vu tận, Diệp Huyên ta lúc nào cũng sẵn sàng”.  

Ông ta cười: “Ngươi nghĩ Đạo Chủng Chi Địa sẽ giúp ngươi ư? Diệp Huyên, ngươi…”  

“Cút!”  

Diệp Huyên bỗng quắc mắt gằn lên, tay cầm kiếm chém ra.  

Đồng tử Bạch Đế Tử co rụt lại, thoắt cái đã biến mất tại chỗ, xuất hiện lại ở nơi nào đó cách mấy vạn dặm.  

Diệp Huyên lắc lắc đầu. Không phải hắn không muốn giết ông ta, mà vì giết ông ta là một việc cực khó.  

Bạch Đế Tử không giỏi đánh đấm nhưng công phu bỏ chạy lại xếp hàng đầu.  

Kiếm vừa ra, ông ta đã vắt chân chạy đi cả nghìn dặm, kiếm khí muốn đuổi theo cũng không kịp.  

Bỗng nhiên, Niệm Niệm đứng cạnh bên mở miệng hỏi: “Vì sao… vì sao ông ấy muốn giết ta?”  

Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, mỉm cười với cô bé: “Đừng sợ, đã có ta đây rồi”.  

Niệm Niệm gật đầu: “Vâng”.  

Hắn kéo cô bé rời đi, bỗng thấy Si Yêu Yêu xuất hiện trước mặt.  

Nàng ta thoáng nhìn Niệm Niệm một cái rồi nhìn sang Diệp Huyên: “Tâm sự chút chứ?”  

Hắn cười: “Được thôi”.  

Ba người rảo bước dọc bờ sông về phương xa.  

Trên đường đi, Si Yêu Yêu khẽ nói: “Đạo Chủng Chi Địa đã quyết định sẽ không ra tay”.  

Diệp Huyên gật đầu: “Ta cũng đoán vậy”.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên chỉ liếc nhìn ông ta một cái rồi tiếp tục đánh chén món cá.  Niệm Niệm thì lại tỏ ra đề phòng, bấu chặt lấy tay hắn.  Ánh mắt Bạch Đế Tử đặt lên người cô bé: “Là ta thất sách. Đáng lẽ nên hủy diệt bản thể của ngươi ngay từ đầu”.  AdvertisementThiên Đạo Ngũ Duy vốn không phải người. Nàng ta sống vì Ngũ Duy, chết cũng vì Ngũ Duy. Sinh mệnh nàng ta có liên hệ chặt chẽ với Ngũ Duy, chừng nào Ngũ Duy còn, nàng ta vẫn có thể tiếp tục tồn tại.  Mấu chốt nhất là sức mạnh của nàng ta vẫn còn.  AdvertisementBản thể nàng ta ở đây, linh hồn tuy đã tiêu tán trong đất trời nhưng lại chưa vụn vỡ, được vũ trụ Ngũ Duy lần nữa ngưng tụ.  Diệp Huyên cười với Niệm Niệm: “Đừng sợ, có ta đây rồi”.  Cô bé gật đầu, siết lấy tay hắn.  Bạch Đế Tử: “Diệp Huyên, giao con bé cho chúng ta, bằng không Đạo Đình quyết liều chết với các ngươi!"  Diệp Huyên chỉ cười: “Đến đây!"Nơi bờ sông, Bạch Đế Tử cứ thế nhìn chằm chặp vào Diệp Huyên.  Hắn chỉ nhếch mép: “Đạo Đình muốn đồng quy vu tận, Diệp Huyên ta lúc nào cũng sẵn sàng”.  Ông ta cười: “Ngươi nghĩ Đạo Chủng Chi Địa sẽ giúp ngươi ư? Diệp Huyên, ngươi…”  “Cút!”  Diệp Huyên bỗng quắc mắt gằn lên, tay cầm kiếm chém ra.  Đồng tử Bạch Đế Tử co rụt lại, thoắt cái đã biến mất tại chỗ, xuất hiện lại ở nơi nào đó cách mấy vạn dặm.  Diệp Huyên lắc lắc đầu. Không phải hắn không muốn giết ông ta, mà vì giết ông ta là một việc cực khó.  Bạch Đế Tử không giỏi đánh đấm nhưng công phu bỏ chạy lại xếp hàng đầu.  Kiếm vừa ra, ông ta đã vắt chân chạy đi cả nghìn dặm, kiếm khí muốn đuổi theo cũng không kịp.  Bỗng nhiên, Niệm Niệm đứng cạnh bên mở miệng hỏi: “Vì sao… vì sao ông ấy muốn giết ta?”  Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, mỉm cười với cô bé: “Đừng sợ, đã có ta đây rồi”.  Niệm Niệm gật đầu: “Vâng”.  Hắn kéo cô bé rời đi, bỗng thấy Si Yêu Yêu xuất hiện trước mặt.  Nàng ta thoáng nhìn Niệm Niệm một cái rồi nhìn sang Diệp Huyên: “Tâm sự chút chứ?”  Hắn cười: “Được thôi”.  Ba người rảo bước dọc bờ sông về phương xa.  Trên đường đi, Si Yêu Yêu khẽ nói: “Đạo Chủng Chi Địa đã quyết định sẽ không ra tay”.  Diệp Huyên gật đầu: “Ta cũng đoán vậy”.

Chương 5184