Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 5191

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Niệm Niệm nhìn hắn: “Huynh gạt ta”.  Hắn bật cười: “Vậy bọn họ đến đánh muội, được chưa?”  Cô bé tròn mắt: “Vì sao chứ? Vì sao trộm cá ư? Nhưng mà… nhưng mà khi ấy ta đói lắm… Lần sau ta không làm vậy nữa!”  AdvertisementDiệp Huyên chỉ khẽ khàng xoa đầu cô bé: “Một con cá thì tính là bao? Toàn bộ vũ trụ Ngũ Duy này đều nợ muội cơ mà”.  Nếu không có Niệm tỷ, vũ trụ Ngũ Duy liệu có tồn tại được không?  AdvertisementE rằng đã bị xóa sổ từ lâu.  Vì vậy nói bọn họ nợ nàng cũng không phải lời gì quá đáng.  Đúng lúc này, Quan Âm đi đến, nói.  “Vũ trụ Ngũ Duy đã chuẩn bị xong”.  Diệp Huyên: “Không thể để chiến trường nổ ra ở nơi này”.  Quan Âm gật đầu.  Nếu chiến trường xảy ra tại vũ trụ Ngũ Duy, cho dù họ thắng hay thua thì cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề.  Quan Âm hạ giọng: “Mục đích của chúng không chỉ là tiêu diệt Niệm cô nương, mà còn muốn xóa sổ cả Ngũ Duy”.Diệp Huyên không nói gì.  Đạo Đình đã học khôn. Chỉ giết Niệm tỷ thôi vẫn chưa đủ, muốn diệt trừ hậu hoạn thì phải tiêu diệt cả vũ trụ Ngũ Duy, khi ấy Niệm tỷ sẽ không còn khả năng sống lại nữa.  Nàng ta khẽ nói: “Nếu Niệm cô nương có thể khôi phục ký ức thì tốt rồi”.  Vũ trụ Ngũ Duy hiện nay đã không cần Mộ Niệm Niệm trấn áp nữa. Chỉ cần nàng ta lấy lại ký ức, Đạo Đình hay Đạo Chủng Chi Địa gì đó đều sẽ chỉ như loài sâu kiến.  Chính vì vậy, Đạo Đình mới không tiếc mọi giá để diệt trừ bọn họ.  Liệu ký ức của Niệm tỷ có khôi phục không?  Diệp Huyên thoáng nhìn Niệm Niệm kế bên, trong lòng không dám nắm chắc.  Niệm tỷ thật sự đã quên đi mọi chuyện trước kia, không ai biết được khi nào có thể nhớ lại.  Hắn im lặng một hồi, đoạn cười: “Không sao cả, lần này để ta gánh vác”.  Quan Âm: “Có thể không?”  Hắn cười: “Không phải vẫn còn mọi người ở đây sao?”  Quan Âm ngẩn ra, sau đó bật cười: “Chúng ta cùng nhau chiến đấu!”  Diệp Huyên: “A Tửu và A La đã xuất quan chưa?”  

Niệm Niệm nhìn hắn: “Huynh gạt ta”.  

Hắn bật cười: “Vậy bọn họ đến đánh muội, được chưa?”  

Cô bé tròn mắt: “Vì sao chứ? Vì sao trộm cá ư? Nhưng mà… nhưng mà khi ấy ta đói lắm… Lần sau ta không làm vậy nữa!”  

Advertisement

Diệp Huyên chỉ khẽ khàng xoa đầu cô bé: “Một con cá thì tính là bao? Toàn bộ vũ trụ Ngũ Duy này đều nợ muội cơ mà”.  

Nếu không có Niệm tỷ, vũ trụ Ngũ Duy liệu có tồn tại được không?  

Advertisement

E rằng đã bị xóa sổ từ lâu.  

Vì vậy nói bọn họ nợ nàng cũng không phải lời gì quá đáng.  

Đúng lúc này, Quan Âm đi đến, nói.  

“Vũ trụ Ngũ Duy đã chuẩn bị xong”.  

Diệp Huyên: “Không thể để chiến trường nổ ra ở nơi này”.  

Quan Âm gật đầu.  

Nếu chiến trường xảy ra tại vũ trụ Ngũ Duy, cho dù họ thắng hay thua thì cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề.  

Quan Âm hạ giọng: “Mục đích của chúng không chỉ là tiêu diệt Niệm cô nương, mà còn muốn xóa sổ cả Ngũ Duy”.

Diệp Huyên không nói gì.  

Đạo Đình đã học khôn. Chỉ giết Niệm tỷ thôi vẫn chưa đủ, muốn diệt trừ hậu hoạn thì phải tiêu diệt cả vũ trụ Ngũ Duy, khi ấy Niệm tỷ sẽ không còn khả năng sống lại nữa.  

Nàng ta khẽ nói: “Nếu Niệm cô nương có thể khôi phục ký ức thì tốt rồi”.  

Vũ trụ Ngũ Duy hiện nay đã không cần Mộ Niệm Niệm trấn áp nữa. Chỉ cần nàng ta lấy lại ký ức, Đạo Đình hay Đạo Chủng Chi Địa gì đó đều sẽ chỉ như loài sâu kiến.  

Chính vì vậy, Đạo Đình mới không tiếc mọi giá để diệt trừ bọn họ.  

Liệu ký ức của Niệm tỷ có khôi phục không?  

Diệp Huyên thoáng nhìn Niệm Niệm kế bên, trong lòng không dám nắm chắc.  

Niệm tỷ thật sự đã quên đi mọi chuyện trước kia, không ai biết được khi nào có thể nhớ lại.  

Hắn im lặng một hồi, đoạn cười: “Không sao cả, lần này để ta gánh vác”.  

Quan Âm: “Có thể không?”  

Hắn cười: “Không phải vẫn còn mọi người ở đây sao?”  

Quan Âm ngẩn ra, sau đó bật cười: “Chúng ta cùng nhau chiến đấu!”  

Diệp Huyên: “A Tửu và A La đã xuất quan chưa?”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Niệm Niệm nhìn hắn: “Huynh gạt ta”.  Hắn bật cười: “Vậy bọn họ đến đánh muội, được chưa?”  Cô bé tròn mắt: “Vì sao chứ? Vì sao trộm cá ư? Nhưng mà… nhưng mà khi ấy ta đói lắm… Lần sau ta không làm vậy nữa!”  AdvertisementDiệp Huyên chỉ khẽ khàng xoa đầu cô bé: “Một con cá thì tính là bao? Toàn bộ vũ trụ Ngũ Duy này đều nợ muội cơ mà”.  Nếu không có Niệm tỷ, vũ trụ Ngũ Duy liệu có tồn tại được không?  AdvertisementE rằng đã bị xóa sổ từ lâu.  Vì vậy nói bọn họ nợ nàng cũng không phải lời gì quá đáng.  Đúng lúc này, Quan Âm đi đến, nói.  “Vũ trụ Ngũ Duy đã chuẩn bị xong”.  Diệp Huyên: “Không thể để chiến trường nổ ra ở nơi này”.  Quan Âm gật đầu.  Nếu chiến trường xảy ra tại vũ trụ Ngũ Duy, cho dù họ thắng hay thua thì cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề.  Quan Âm hạ giọng: “Mục đích của chúng không chỉ là tiêu diệt Niệm cô nương, mà còn muốn xóa sổ cả Ngũ Duy”.Diệp Huyên không nói gì.  Đạo Đình đã học khôn. Chỉ giết Niệm tỷ thôi vẫn chưa đủ, muốn diệt trừ hậu hoạn thì phải tiêu diệt cả vũ trụ Ngũ Duy, khi ấy Niệm tỷ sẽ không còn khả năng sống lại nữa.  Nàng ta khẽ nói: “Nếu Niệm cô nương có thể khôi phục ký ức thì tốt rồi”.  Vũ trụ Ngũ Duy hiện nay đã không cần Mộ Niệm Niệm trấn áp nữa. Chỉ cần nàng ta lấy lại ký ức, Đạo Đình hay Đạo Chủng Chi Địa gì đó đều sẽ chỉ như loài sâu kiến.  Chính vì vậy, Đạo Đình mới không tiếc mọi giá để diệt trừ bọn họ.  Liệu ký ức của Niệm tỷ có khôi phục không?  Diệp Huyên thoáng nhìn Niệm Niệm kế bên, trong lòng không dám nắm chắc.  Niệm tỷ thật sự đã quên đi mọi chuyện trước kia, không ai biết được khi nào có thể nhớ lại.  Hắn im lặng một hồi, đoạn cười: “Không sao cả, lần này để ta gánh vác”.  Quan Âm: “Có thể không?”  Hắn cười: “Không phải vẫn còn mọi người ở đây sao?”  Quan Âm ngẩn ra, sau đó bật cười: “Chúng ta cùng nhau chiến đấu!”  Diệp Huyên: “A Tửu và A La đã xuất quan chưa?”  

Chương 5191