Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5193
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Niệm Niệm siết lấy cánh tay Diệp Huyên: “Nhưng ta không nhớ được gì cả!” Hắn cười: “Không sao, không nhớ được cũng không cần ráng nhớ lại”. Niệm Niệm nhìn vào mắt hắn: “Nhưng ta muốn giúp huynh”. AdvertisementDiệp Huyên chỉ xoa đầu cô bé: “Muội đã giúp ta rất nhiều rồi, lần này để ta giúp lại, có được không?” Niệm Niệm lẳng lặng nhìn hắn. AdvertisementBỗng nhiên, Diệp Huyên bất thình lình ngẩng phắt dậy, nhìn thấy một gương mặt già cỗi quen thuộc trong vũ trụ. Bạch Đế Tử. Ông ta đã đến. Diệp Huyên khẽ cười, đứng dậy dẫn Niệm Niệm ra khỏi điện. Niệm Niệm siết lấy tay hắn: “Ta gọi huynh là đại ca được không?” Nhưng Diệp Huyên lắc đầu: “Không được đâu”. Niệm Niệm khó hiểu: “Vì sao?” Diệp Huyên: “Ta sợ muội nhớ lại rồi sẽ đánh ta mất”. Niệm Niệm tròn mắt: “Huynh không đánh lại ta ư?” Hắn do dự, đang định trả lời thì lại bị Niệm Niệm ngắt ngang: “Huynh đã hứa sẽ không gạt ta!” Diệp Huyên đành bất đắc dĩ nói: “Ta không đánh lại muội thật. Chỉ cần một đấm của muội thôi là Đạo Thể của ta nát như tương ngay”. Niệm Niệm cười khúc khích, nắm tay hắn: “Đừng sợ, sau này ta sẽ không đánh huynh nữa”. Diệp Huyên vội hùa theo: “Đã nói thì phải giữ lời đó”. “Ngoéo tay” Niệm Niệm chân thành nói, đoạn vươn một ngón tay ra. Diệp Huyên bật cười, cũng duỗi tay. Hai ngón tay nhẹ nhàng ngoéo vào nhau. Ở ngoài điện ấy, không biết là ai đã thốt lên: “Sau này ta sẽ bảo vệ ngươi”.Trong vũ trụ phía trên Ngũ Duy, Bạch Đế Tử nhìn xuống với vẻ lãnh đạm. Tin tức Mộ Niệm Niệm sống lại đã khiến ông ta sinh lòng hốt hoảng – không, phải nói là sợ hãi. Người phụ nữ chỉ dùng ba phần sức mạnh đã hủy diệt được nhục thân của Đạo Tổ.
Niệm Niệm siết lấy cánh tay Diệp Huyên: “Nhưng ta không nhớ được gì cả!”
Hắn cười: “Không sao, không nhớ được cũng không cần ráng nhớ lại”.
Niệm Niệm nhìn vào mắt hắn: “Nhưng ta muốn giúp huynh”.
Advertisement
Diệp Huyên chỉ xoa đầu cô bé: “Muội đã giúp ta rất nhiều rồi, lần này để ta giúp lại, có được không?”
Niệm Niệm lẳng lặng nhìn hắn.
Advertisement
Bỗng nhiên, Diệp Huyên bất thình lình ngẩng phắt dậy, nhìn thấy một gương mặt già cỗi quen thuộc trong vũ trụ.
Bạch Đế Tử.
Ông ta đã đến.
Diệp Huyên khẽ cười, đứng dậy dẫn Niệm Niệm ra khỏi điện.
Niệm Niệm siết lấy tay hắn: “Ta gọi huynh là đại ca được không?”
Nhưng Diệp Huyên lắc đầu: “Không được đâu”.
Niệm Niệm khó hiểu: “Vì sao?”
Diệp Huyên: “Ta sợ muội nhớ lại rồi sẽ đánh ta mất”.
Niệm Niệm tròn mắt: “Huynh không đánh lại ta ư?”
Hắn do dự, đang định trả lời thì lại bị Niệm Niệm ngắt ngang: “Huynh đã hứa sẽ không gạt ta!”
Diệp Huyên đành bất đắc dĩ nói: “Ta không đánh lại muội thật. Chỉ cần một đấm của muội thôi là Đạo Thể của ta nát như tương ngay”.
Niệm Niệm cười khúc khích, nắm tay hắn: “Đừng sợ, sau này ta sẽ không đánh huynh nữa”.
Diệp Huyên vội hùa theo: “Đã nói thì phải giữ lời đó”.
“Ngoéo tay”
Niệm Niệm chân thành nói, đoạn vươn một ngón tay ra.
Diệp Huyên bật cười, cũng duỗi tay.
Hai ngón tay nhẹ nhàng ngoéo vào nhau.
Ở ngoài điện ấy, không biết là ai đã thốt lên: “Sau này ta sẽ bảo vệ ngươi”.
Trong vũ trụ phía trên Ngũ Duy, Bạch Đế Tử nhìn xuống với vẻ lãnh đạm.
Tin tức Mộ Niệm Niệm sống lại đã khiến ông ta sinh lòng hốt hoảng – không, phải nói là sợ hãi.
Người phụ nữ chỉ dùng ba phần sức mạnh đã hủy diệt được nhục thân của Đạo Tổ.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Niệm Niệm siết lấy cánh tay Diệp Huyên: “Nhưng ta không nhớ được gì cả!” Hắn cười: “Không sao, không nhớ được cũng không cần ráng nhớ lại”. Niệm Niệm nhìn vào mắt hắn: “Nhưng ta muốn giúp huynh”. AdvertisementDiệp Huyên chỉ xoa đầu cô bé: “Muội đã giúp ta rất nhiều rồi, lần này để ta giúp lại, có được không?” Niệm Niệm lẳng lặng nhìn hắn. AdvertisementBỗng nhiên, Diệp Huyên bất thình lình ngẩng phắt dậy, nhìn thấy một gương mặt già cỗi quen thuộc trong vũ trụ. Bạch Đế Tử. Ông ta đã đến. Diệp Huyên khẽ cười, đứng dậy dẫn Niệm Niệm ra khỏi điện. Niệm Niệm siết lấy tay hắn: “Ta gọi huynh là đại ca được không?” Nhưng Diệp Huyên lắc đầu: “Không được đâu”. Niệm Niệm khó hiểu: “Vì sao?” Diệp Huyên: “Ta sợ muội nhớ lại rồi sẽ đánh ta mất”. Niệm Niệm tròn mắt: “Huynh không đánh lại ta ư?” Hắn do dự, đang định trả lời thì lại bị Niệm Niệm ngắt ngang: “Huynh đã hứa sẽ không gạt ta!” Diệp Huyên đành bất đắc dĩ nói: “Ta không đánh lại muội thật. Chỉ cần một đấm của muội thôi là Đạo Thể của ta nát như tương ngay”. Niệm Niệm cười khúc khích, nắm tay hắn: “Đừng sợ, sau này ta sẽ không đánh huynh nữa”. Diệp Huyên vội hùa theo: “Đã nói thì phải giữ lời đó”. “Ngoéo tay” Niệm Niệm chân thành nói, đoạn vươn một ngón tay ra. Diệp Huyên bật cười, cũng duỗi tay. Hai ngón tay nhẹ nhàng ngoéo vào nhau. Ở ngoài điện ấy, không biết là ai đã thốt lên: “Sau này ta sẽ bảo vệ ngươi”.Trong vũ trụ phía trên Ngũ Duy, Bạch Đế Tử nhìn xuống với vẻ lãnh đạm. Tin tức Mộ Niệm Niệm sống lại đã khiến ông ta sinh lòng hốt hoảng – không, phải nói là sợ hãi. Người phụ nữ chỉ dùng ba phần sức mạnh đã hủy diệt được nhục thân của Đạo Tổ.