Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5202
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Hắn chỉ nhìn vòng vây quanh mình, cười nói: “Nhiều người vậy à?" Bạch Đế Tử: “Thế nào? Hay là ngươi muốn một mình chấp hết chúng ta?" Diệp Huyên chỉ đưa tay ra, hàng loạt thanh khí kiếm do khí vẩn đục ngưng tụ lại thành xuất hiện quanh hắn chỉ một khắc sau đó. AdvertisementNhững cường giả Đạo Đình rối rít thối lui, sắc mặt ba người bọn Bạch Đế Tử cũng đanh lại. Diệp Huyên cười: “Chạy làm gì, lần này ta đến đây là muốn nhờ các người giúp một chuyện”. AdvertisementBạch Đế Tử cau mày: “Nhờ vả chúng ta? Ngươi chắc chứ?" Hắn gật đầu: “Ta đã dừng lại ở Ngự Đạo Cảnh quá lâu rồi, bây giờ muốn đột phá, phải nhờ các người giúp”. Chân Võ: “Ngươi điên rồi hay sao?” Diệp Huyên nhìn ông ta: “Trước kia ta chưa từng đánh với ông, nên hôm nay đến đánh.” Chân Võ nhìn hắn: “Ngươi muốn đánh với ta, sau đó đột phá khỏi Ngự Đạo Cảnh”. Hắn gật đầu: “Ta sẽ không dùng khí vẩn đục”. Chân Võ quắc mắt: “Ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý sao?" Diệp Huyên chỉ sang Bạch Bào: “Hai người các ông, cùng lên một lượt”. Những người khác sửng sốt.Không ai lại nghĩ rằng Diệp Huyên sẽ khiêu chiến Chân Võ và Bạch Bào, đã vậy còn kêu họ cùng lên một lượt, lấy một địch hai. Hắn mất trí rồi sao? Diệp Huyên là một tên yêu nghiệt, nhưng Chân Võ và Bạch Bào cũng là hai người mạnh nhất dưới Thành Đạo Cảnh của Đạo Đình. Mà hắn muốn chấp họ cùng lúc? Chân Võ lẳng lặng nhìn Diệp Huyên. Bạch Bào nhắm hờ hai mắt, giữ im lặng. Diệp Huyên cười: “Sao vậy? Không đồng ý à?" Chân Võ vẫn im lặng, bỗng nghe được giọng Bạch Đế Tử vang lên trong đầu. "Kẻ này chắc chắn có chỗ dựa!" Chân Võ thấp giọng đáp: “Cũng có thể là cơ hội cho chúng ta giết hắn, không phải sao?" Bạch Đế Tử không nói gì.
Hắn chỉ nhìn vòng vây quanh mình, cười nói: “Nhiều người vậy à?"
Bạch Đế Tử: “Thế nào? Hay là ngươi muốn một mình chấp hết chúng ta?"
Diệp Huyên chỉ đưa tay ra, hàng loạt thanh khí kiếm do khí vẩn đục ngưng tụ lại thành xuất hiện quanh hắn chỉ một khắc sau đó.
Advertisement
Những cường giả Đạo Đình rối rít thối lui, sắc mặt ba người bọn Bạch Đế Tử cũng đanh lại.
Diệp Huyên cười: “Chạy làm gì, lần này ta đến đây là muốn nhờ các người giúp một chuyện”.
Advertisement
Bạch Đế Tử cau mày: “Nhờ vả chúng ta? Ngươi chắc chứ?"
Hắn gật đầu: “Ta đã dừng lại ở Ngự Đạo Cảnh quá lâu rồi, bây giờ muốn đột phá, phải nhờ các người giúp”.
Chân Võ: “Ngươi điên rồi hay sao?”
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Trước kia ta chưa từng đánh với ông, nên hôm nay đến đánh.”
Chân Võ nhìn hắn: “Ngươi muốn đánh với ta, sau đó đột phá khỏi Ngự Đạo Cảnh”.
Hắn gật đầu: “Ta sẽ không dùng khí vẩn đục”.
Chân Võ quắc mắt: “Ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý sao?"
Diệp Huyên chỉ sang Bạch Bào: “Hai người các ông, cùng lên một lượt”.
Những người khác sửng sốt.
Không ai lại nghĩ rằng Diệp Huyên sẽ khiêu chiến Chân Võ và Bạch Bào, đã vậy còn kêu họ cùng lên một lượt, lấy một địch hai.
Hắn mất trí rồi sao?
Diệp Huyên là một tên yêu nghiệt, nhưng Chân Võ và Bạch Bào cũng là hai người mạnh nhất dưới Thành Đạo Cảnh của Đạo Đình.
Mà hắn muốn chấp họ cùng lúc?
Chân Võ lẳng lặng nhìn Diệp Huyên.
Bạch Bào nhắm hờ hai mắt, giữ im lặng.
Diệp Huyên cười: “Sao vậy? Không đồng ý à?"
Chân Võ vẫn im lặng, bỗng nghe được giọng Bạch Đế Tử vang lên trong đầu.
"Kẻ này chắc chắn có chỗ dựa!"
Chân Võ thấp giọng đáp: “Cũng có thể là cơ hội cho chúng ta giết hắn, không phải sao?"
Bạch Đế Tử không nói gì.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Hắn chỉ nhìn vòng vây quanh mình, cười nói: “Nhiều người vậy à?" Bạch Đế Tử: “Thế nào? Hay là ngươi muốn một mình chấp hết chúng ta?" Diệp Huyên chỉ đưa tay ra, hàng loạt thanh khí kiếm do khí vẩn đục ngưng tụ lại thành xuất hiện quanh hắn chỉ một khắc sau đó. AdvertisementNhững cường giả Đạo Đình rối rít thối lui, sắc mặt ba người bọn Bạch Đế Tử cũng đanh lại. Diệp Huyên cười: “Chạy làm gì, lần này ta đến đây là muốn nhờ các người giúp một chuyện”. AdvertisementBạch Đế Tử cau mày: “Nhờ vả chúng ta? Ngươi chắc chứ?" Hắn gật đầu: “Ta đã dừng lại ở Ngự Đạo Cảnh quá lâu rồi, bây giờ muốn đột phá, phải nhờ các người giúp”. Chân Võ: “Ngươi điên rồi hay sao?” Diệp Huyên nhìn ông ta: “Trước kia ta chưa từng đánh với ông, nên hôm nay đến đánh.” Chân Võ nhìn hắn: “Ngươi muốn đánh với ta, sau đó đột phá khỏi Ngự Đạo Cảnh”. Hắn gật đầu: “Ta sẽ không dùng khí vẩn đục”. Chân Võ quắc mắt: “Ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý sao?" Diệp Huyên chỉ sang Bạch Bào: “Hai người các ông, cùng lên một lượt”. Những người khác sửng sốt.Không ai lại nghĩ rằng Diệp Huyên sẽ khiêu chiến Chân Võ và Bạch Bào, đã vậy còn kêu họ cùng lên một lượt, lấy một địch hai. Hắn mất trí rồi sao? Diệp Huyên là một tên yêu nghiệt, nhưng Chân Võ và Bạch Bào cũng là hai người mạnh nhất dưới Thành Đạo Cảnh của Đạo Đình. Mà hắn muốn chấp họ cùng lúc? Chân Võ lẳng lặng nhìn Diệp Huyên. Bạch Bào nhắm hờ hai mắt, giữ im lặng. Diệp Huyên cười: “Sao vậy? Không đồng ý à?" Chân Võ vẫn im lặng, bỗng nghe được giọng Bạch Đế Tử vang lên trong đầu. "Kẻ này chắc chắn có chỗ dựa!" Chân Võ thấp giọng đáp: “Cũng có thể là cơ hội cho chúng ta giết hắn, không phải sao?" Bạch Đế Tử không nói gì.