Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5243
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên: “…”Diệp Huyên cạn lời. Lắm chỗ dựa? Người này đang nói cái quái gì vậy? AdvertisementCô gái trong vũ trụ cười hỏi: “Thấy thế nào?” Diệp Huyên: “Nếu ta không đồng ý thì sao”. Nàng ta nháy mắt: “Ngươi sẽ đồng ý”. AdvertisementHắn cười: “Vì sao?” Cô gái: “Ngươi không có lý do nào để từ chối”. Diệp Huyên lắc đầu: “Ta chỉ muốn bảo vệ vũ trụ Ngũ Duy”. Cô gái cười: “Nếu ngươi chỉ muốn bảo vệ vũ trụ sau lưng, thì nắm quyền Đạo Đình sẽ giúp ngươi làm việc ấy tốt hơn”. Hắn giơ tay chỉ về những cường giả Đạo Đình ở xa: “Bọn họ sẽ không công nhận ta”. Cô gái chỉ vào bản thân: “Nhưng ta công nhận”. Diệp Huyên cười: “Vậy người có thể khiến họ làm theo không?” Đối phương hỏi lại: “Ta đã công nhận rồi, bọn hắn dám làm trái sao?” Diệp Huyên im lặng. Nàng ta lại nói: “Thiếu niên, ta không còn nhiều thời gian nữa”. Thấy hắn nhìn lên, nàng ta nói: “Nhân lúc ta còn đang ở đây để giúp được, ngươi phải đưa ra quyết định”. Diệp Huyên im lặng. Cô gái khẽ cười: “Ta còn chưa đến một khắc đồng hồ, cùng ta đi chứ?” Hắn nghĩ ngợi rồi nói: “Được”. Sau đó hai người cùng bước vào vũ trụ, để lại những cường giả Đạo Đình ngơ ngẩn nhìn nhau. Bên kia, Đạo Tổ chỉ còn lại linh hồn mang vẻ âm u, không biết đang suy nghĩ gì. Trong vũ trụ, cô gái chỉ tay về phương xa: “Ở rất xa trong vũ trụ này có một thế lực bí ẩn tên Cổ Thần Uyên, thực lực thấp nhất trong số họ đều đã đến Thành Đạo Cảnh, chưa kể còn có cường giả cao cấp hơn”. Diệp Huyên thấp giọng nói: “Họ hẳn là nằm ngoài Đạo kinh”. Nhưng cô gái lắc đầu: “Nằm trong”. Hắn cau mày: “Cường giả trên Thành Đạo Cảnh vẫn thuộc vào phạm vi Đạo kinh ư?” Cô gái gật đầu: “Phải”. Diệp Huyên không khỏi im lặng, xem ra hắn đã đánh giá thấp Đạo kinh này rồi. Cô gái tiếp lời: “Thế lực này đang ở trong một cuộc chiến dài hơi với một thế lực bí ẩn khác, tên gọi Ám Uyên. Đó là một nơi cực kỳ đáng sợ, từng sản sinh ra một thiên tài yêu nghiệt đến tột cùng là Đạo Lão Nhị. Năm ấy, người này đã dựa trên Đạo kinh mà biên ra một bản Ám kinh”.
Diệp Huyên: “…”
Diệp Huyên cạn lời.
Lắm chỗ dựa? Người này đang nói cái quái gì vậy?
Advertisement
Cô gái trong vũ trụ cười hỏi: “Thấy thế nào?”
Diệp Huyên: “Nếu ta không đồng ý thì sao”.
Nàng ta nháy mắt: “Ngươi sẽ đồng ý”.
Advertisement
Hắn cười: “Vì sao?”
Cô gái: “Ngươi không có lý do nào để từ chối”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta chỉ muốn bảo vệ vũ trụ Ngũ Duy”.
Cô gái cười: “Nếu ngươi chỉ muốn bảo vệ vũ trụ sau lưng, thì nắm quyền Đạo Đình sẽ giúp ngươi làm việc ấy tốt hơn”.
Hắn giơ tay chỉ về những cường giả Đạo Đình ở xa: “Bọn họ sẽ không công nhận ta”.
Cô gái chỉ vào bản thân: “Nhưng ta công nhận”.
Diệp Huyên cười: “Vậy người có thể khiến họ làm theo không?”
Đối phương hỏi lại: “Ta đã công nhận rồi, bọn hắn dám làm trái sao?”
Diệp Huyên im lặng.
Nàng ta lại nói: “Thiếu niên, ta không còn nhiều thời gian nữa”.
Thấy hắn nhìn lên, nàng ta nói: “Nhân lúc ta còn đang ở đây để giúp được, ngươi phải đưa ra quyết định”.
Diệp Huyên im lặng.
Cô gái khẽ cười: “Ta còn chưa đến một khắc đồng hồ, cùng ta đi chứ?”
Hắn nghĩ ngợi rồi nói: “Được”.
Sau đó hai người cùng bước vào vũ trụ, để lại những cường giả Đạo Đình ngơ ngẩn nhìn nhau.
Bên kia, Đạo Tổ chỉ còn lại linh hồn mang vẻ âm u, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong vũ trụ, cô gái chỉ tay về phương xa: “Ở rất xa trong vũ trụ này có một thế lực bí ẩn tên Cổ Thần Uyên, thực lực thấp nhất trong số họ đều đã đến Thành Đạo Cảnh, chưa kể còn có cường giả cao cấp hơn”.
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Họ hẳn là nằm ngoài Đạo kinh”.
Nhưng cô gái lắc đầu: “Nằm trong”.
Hắn cau mày: “Cường giả trên Thành Đạo Cảnh vẫn thuộc vào phạm vi Đạo kinh ư?”
Cô gái gật đầu: “Phải”.
Diệp Huyên không khỏi im lặng, xem ra hắn đã đánh giá thấp Đạo kinh này rồi.
Cô gái tiếp lời: “Thế lực này đang ở trong một cuộc chiến dài hơi với một thế lực bí ẩn khác, tên gọi Ám Uyên. Đó là một nơi cực kỳ đáng sợ, từng sản sinh ra một thiên tài yêu nghiệt đến tột cùng là Đạo Lão Nhị. Năm ấy, người này đã dựa trên Đạo kinh mà biên ra một bản Ám kinh”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên: “…”Diệp Huyên cạn lời. Lắm chỗ dựa? Người này đang nói cái quái gì vậy? AdvertisementCô gái trong vũ trụ cười hỏi: “Thấy thế nào?” Diệp Huyên: “Nếu ta không đồng ý thì sao”. Nàng ta nháy mắt: “Ngươi sẽ đồng ý”. AdvertisementHắn cười: “Vì sao?” Cô gái: “Ngươi không có lý do nào để từ chối”. Diệp Huyên lắc đầu: “Ta chỉ muốn bảo vệ vũ trụ Ngũ Duy”. Cô gái cười: “Nếu ngươi chỉ muốn bảo vệ vũ trụ sau lưng, thì nắm quyền Đạo Đình sẽ giúp ngươi làm việc ấy tốt hơn”. Hắn giơ tay chỉ về những cường giả Đạo Đình ở xa: “Bọn họ sẽ không công nhận ta”. Cô gái chỉ vào bản thân: “Nhưng ta công nhận”. Diệp Huyên cười: “Vậy người có thể khiến họ làm theo không?” Đối phương hỏi lại: “Ta đã công nhận rồi, bọn hắn dám làm trái sao?” Diệp Huyên im lặng. Nàng ta lại nói: “Thiếu niên, ta không còn nhiều thời gian nữa”. Thấy hắn nhìn lên, nàng ta nói: “Nhân lúc ta còn đang ở đây để giúp được, ngươi phải đưa ra quyết định”. Diệp Huyên im lặng. Cô gái khẽ cười: “Ta còn chưa đến một khắc đồng hồ, cùng ta đi chứ?” Hắn nghĩ ngợi rồi nói: “Được”. Sau đó hai người cùng bước vào vũ trụ, để lại những cường giả Đạo Đình ngơ ngẩn nhìn nhau. Bên kia, Đạo Tổ chỉ còn lại linh hồn mang vẻ âm u, không biết đang suy nghĩ gì. Trong vũ trụ, cô gái chỉ tay về phương xa: “Ở rất xa trong vũ trụ này có một thế lực bí ẩn tên Cổ Thần Uyên, thực lực thấp nhất trong số họ đều đã đến Thành Đạo Cảnh, chưa kể còn có cường giả cao cấp hơn”. Diệp Huyên thấp giọng nói: “Họ hẳn là nằm ngoài Đạo kinh”. Nhưng cô gái lắc đầu: “Nằm trong”. Hắn cau mày: “Cường giả trên Thành Đạo Cảnh vẫn thuộc vào phạm vi Đạo kinh ư?” Cô gái gật đầu: “Phải”. Diệp Huyên không khỏi im lặng, xem ra hắn đã đánh giá thấp Đạo kinh này rồi. Cô gái tiếp lời: “Thế lực này đang ở trong một cuộc chiến dài hơi với một thế lực bí ẩn khác, tên gọi Ám Uyên. Đó là một nơi cực kỳ đáng sợ, từng sản sinh ra một thiên tài yêu nghiệt đến tột cùng là Đạo Lão Nhị. Năm ấy, người này đã dựa trên Đạo kinh mà biên ra một bản Ám kinh”.