Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5378
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. "Thằng ngu! Trên đời có đứa nào dám hại tiên tổ như mi sao? Ta đập chết cả lò nhà mi!" Người khác: “...”Cố Vô Triêu đơ ra như phỗng. AdvertisementChuyện gì đang xảy ra thế này? Chỉ thây ông lão tóc trắng kia ôm quyền với cô gái áo trắng, cung kính nói: “Không biết tiền bối xưng hô thế nào?” Tổ tiên Huyền Cơ Môn vậy mà gọi cô gái kia là tiền bối? AdvertisementMồ hôi Lý Thiện Thủy túa ra như thác. Con bài cuối cùng của Huyền Ngoa Tông cũng chính là gọi tổ tiên, ban nãy ông ta cũng rất muốn dùng, nhưng lại chần chừ vì không biết tổ tiên nhà mình có thể chống lại được cô gái kia hay không. Không ngờ Cố Vô Triêu đã đi trước một bước. May mà Cố Vô Triêu lại đi trước một bước, bằng không thì Lý Thiện Thủy mới là người sắp tiêu đời ở đây. Cô gái nhìn ông lão: “Ngươi không ra tay à?” Ông ta cuống quít lắc đầu: “Không dám, không dám!” Cô gái lạnh lùng bắn ánh mắt sang Cố Vô Triêu. Gã ta biến sắc, lập tức khom mình thi lễ: “Chúng ta thề chết cũng theo Diệp công tử!” Nàng ta không để tâm đến Cố Vô Triêu, quay sang nói với Diệp Huyên: “Theo ta”. Hắn gật đầu: “Được”. Nàng ta xoay người rời đi, Diệp Huyên cất bước theo. Còn lại trong sân, Tư Đồ Thính Vân nhìn những người còn lại, bọn họ cũng đang tròn mắt nhìn nàng ta. Nàng ta hỏi: “Có muốn luận bàn không?” Bọn họ: “…” ... Ở một bên khác, Diệp Huyên và cô gái áo trắng cùng rảo bước trong mây. Cô gái cất lời: “Ta phải đi rồi”. Hắn hỏi: “Thanh Nhi có biết nhiều về nguyên nhân tai ách không?” Nàng ta lắc đầu: “Không nhiều lắm”. Đoạn nàng ta khựng lại, nói tiếp: “Ta vẫn luôn điều tra về nó trong nhiều năm gần đây, đã có chút manh mối, lần này sẽ làm rõ mọi việc”. Diệp Huyên: “Vì sao ta lại không cảm nhận được nó trên người mình?” Cô gái nhìn hắn: “Vì huynh chưa đủ mạnh”. Diệp Huyên: “…” Nàng ta khẽ nói: “Nguyên nhân tai ách, trọng điểm nằm ở ‘nguyên nhân’. Hết thảy trên thế gian, có nhân ắt có quả, nhưng lại không biết ‘nhân’ này hình thành như thế nào”. Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn không trung: “Người sống trên đời như quân cờ trên bàn. Có lẽ người cầm cờ cũng chỉ là một quân trong đó… Vận mệnh như bàn tay vô hình, thao túng hết thảy trên đời”. Diệp Huyên cười khổ: “Ta chính là quân cờ đó sao?”
"Thằng ngu! Trên đời có đứa nào dám hại tiên tổ như mi sao? Ta đập chết cả lò nhà mi!"
Người khác: “...”
Cố Vô Triêu đơ ra như phỗng.
Advertisement
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Chỉ thây ông lão tóc trắng kia ôm quyền với cô gái áo trắng, cung kính nói: “Không biết tiền bối xưng hô thế nào?”
Tổ tiên Huyền Cơ Môn vậy mà gọi cô gái kia là tiền bối?
Advertisement
Mồ hôi Lý Thiện Thủy túa ra như thác.
Con bài cuối cùng của Huyền Ngoa Tông cũng chính là gọi tổ tiên, ban nãy ông ta cũng rất muốn dùng, nhưng lại chần chừ vì không biết tổ tiên nhà mình có thể chống lại được cô gái kia hay không.
Không ngờ Cố Vô Triêu đã đi trước một bước.
May mà Cố Vô Triêu lại đi trước một bước, bằng không thì Lý Thiện Thủy mới là người sắp tiêu đời ở đây.
Cô gái nhìn ông lão: “Ngươi không ra tay à?”
Ông ta cuống quít lắc đầu: “Không dám, không dám!”
Cô gái lạnh lùng bắn ánh mắt sang Cố Vô Triêu. Gã ta biến sắc, lập tức khom mình thi lễ: “Chúng ta thề chết cũng theo Diệp công tử!”
Nàng ta không để tâm đến Cố Vô Triêu, quay sang nói với Diệp Huyên: “Theo ta”.
Hắn gật đầu: “Được”.
Nàng ta xoay người rời đi, Diệp Huyên cất bước theo.
Còn lại trong sân, Tư Đồ Thính Vân nhìn những người còn lại, bọn họ cũng đang tròn mắt nhìn nàng ta.
Nàng ta hỏi: “Có muốn luận bàn không?”
Bọn họ: “…”
...
Ở một bên khác, Diệp Huyên và cô gái áo trắng cùng rảo bước trong mây.
Cô gái cất lời: “Ta phải đi rồi”.
Hắn hỏi: “Thanh Nhi có biết nhiều về nguyên nhân tai ách không?”
Nàng ta lắc đầu: “Không nhiều lắm”.
Đoạn nàng ta khựng lại, nói tiếp: “Ta vẫn luôn điều tra về nó trong nhiều năm gần đây, đã có chút manh mối, lần này sẽ làm rõ mọi việc”.
Diệp Huyên: “Vì sao ta lại không cảm nhận được nó trên người mình?”
Cô gái nhìn hắn: “Vì huynh chưa đủ mạnh”.
Diệp Huyên: “…”
Nàng ta khẽ nói: “Nguyên nhân tai ách, trọng điểm nằm ở ‘nguyên nhân’. Hết thảy trên thế gian, có nhân ắt có quả, nhưng lại không biết ‘nhân’ này hình thành như thế nào”.
Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn không trung: “Người sống trên đời như quân cờ trên bàn. Có lẽ người cầm cờ cũng chỉ là một quân trong đó… Vận mệnh như bàn tay vô hình, thao túng hết thảy trên đời”.
Diệp Huyên cười khổ: “Ta chính là quân cờ đó sao?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. "Thằng ngu! Trên đời có đứa nào dám hại tiên tổ như mi sao? Ta đập chết cả lò nhà mi!" Người khác: “...”Cố Vô Triêu đơ ra như phỗng. AdvertisementChuyện gì đang xảy ra thế này? Chỉ thây ông lão tóc trắng kia ôm quyền với cô gái áo trắng, cung kính nói: “Không biết tiền bối xưng hô thế nào?” Tổ tiên Huyền Cơ Môn vậy mà gọi cô gái kia là tiền bối? AdvertisementMồ hôi Lý Thiện Thủy túa ra như thác. Con bài cuối cùng của Huyền Ngoa Tông cũng chính là gọi tổ tiên, ban nãy ông ta cũng rất muốn dùng, nhưng lại chần chừ vì không biết tổ tiên nhà mình có thể chống lại được cô gái kia hay không. Không ngờ Cố Vô Triêu đã đi trước một bước. May mà Cố Vô Triêu lại đi trước một bước, bằng không thì Lý Thiện Thủy mới là người sắp tiêu đời ở đây. Cô gái nhìn ông lão: “Ngươi không ra tay à?” Ông ta cuống quít lắc đầu: “Không dám, không dám!” Cô gái lạnh lùng bắn ánh mắt sang Cố Vô Triêu. Gã ta biến sắc, lập tức khom mình thi lễ: “Chúng ta thề chết cũng theo Diệp công tử!” Nàng ta không để tâm đến Cố Vô Triêu, quay sang nói với Diệp Huyên: “Theo ta”. Hắn gật đầu: “Được”. Nàng ta xoay người rời đi, Diệp Huyên cất bước theo. Còn lại trong sân, Tư Đồ Thính Vân nhìn những người còn lại, bọn họ cũng đang tròn mắt nhìn nàng ta. Nàng ta hỏi: “Có muốn luận bàn không?” Bọn họ: “…” ... Ở một bên khác, Diệp Huyên và cô gái áo trắng cùng rảo bước trong mây. Cô gái cất lời: “Ta phải đi rồi”. Hắn hỏi: “Thanh Nhi có biết nhiều về nguyên nhân tai ách không?” Nàng ta lắc đầu: “Không nhiều lắm”. Đoạn nàng ta khựng lại, nói tiếp: “Ta vẫn luôn điều tra về nó trong nhiều năm gần đây, đã có chút manh mối, lần này sẽ làm rõ mọi việc”. Diệp Huyên: “Vì sao ta lại không cảm nhận được nó trên người mình?” Cô gái nhìn hắn: “Vì huynh chưa đủ mạnh”. Diệp Huyên: “…” Nàng ta khẽ nói: “Nguyên nhân tai ách, trọng điểm nằm ở ‘nguyên nhân’. Hết thảy trên thế gian, có nhân ắt có quả, nhưng lại không biết ‘nhân’ này hình thành như thế nào”. Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn không trung: “Người sống trên đời như quân cờ trên bàn. Có lẽ người cầm cờ cũng chỉ là một quân trong đó… Vận mệnh như bàn tay vô hình, thao túng hết thảy trên đời”. Diệp Huyên cười khổ: “Ta chính là quân cờ đó sao?”