Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5402
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Giọng nói một cô gái vang lên từ trong điện: “Nói đi!” Ông lão trầm giọng nói: “Tiền bối váy trắng ở Huyền Thành ta lúc trước chính là người hộ đạo đứng sau Diệp công tử của vũ trụ Ngũ Duy!” Trong phòng, sau một hồi yên tĩnh, cô gái lại cất lời: “Chắc chứ?” Ông lão trầm giọng đáp: “Vô cùng chắc chắn!” AdvertisementKẽo kẹt! Cửa đột nhiên mở, một cô gái bước ra. AdvertisementÔng lão vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào nàng ta. Cô gái nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: “Người hộ đạo của hắn…” Lúc này, ông lão lại nói: “Đạo Lão Nhị của Đạo Môn phái người đến Huyền Thành, nói hy vọng chúng ta sẽ cùng bọn họ đối phó với Diệp công tử, sau khi thành công, bọn họ sẽ chia sẻ Đạo Kinh với chúng ta!” Cô gái nhẹ giọng nói: “Chia sẻ Đạo Kinh… Thật là một điều kiện hấp dẫn!” Ông lão nói: “Thành chủ muốn đồng ý với Đạo Môn sao?” Cô gái đi về phía xa: “Chuẩn bị một món quà long trọng! Ông tự mình đưa đi, hiểu ý ta chứ?” Ông lão sửng sốt, sau đó hỏi: “Tặng cho Đạo Môn sao?” Cô gái dừng bước, nàng ta quay đầu nhìn ông lão: “Ông có thể đỡ một kiếm của nữ nhân kia không?” Ông lão: “…” Cô gái lại hỏi: “Huyền Thành ta có thể đỡ một kiếm của nữ nhân kia không?” Ông lão: “…” Cô gái chớp mắt: “Nếu không thể, vậy ông còn hỏi vấn đề ngu xuẩn thế làm gì? Đương nhiên là tặng quà cho Diệp công tử rồi! Nhớ kỹ, đừng keo kiệt quá, tặng cả đan dược nữa, phải cho hắn cảm nhận được thiện ý to lớn của Huyền Thành chúng ta, hiểu không?” Ông lão: “…”Cô gái chậm rãi đi tới trước đầm nước, ông lão cung kính đứng sau lưng nàng ta. Từ đầu đến cuối, ông lão chưa từng ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô gái một lần nào! Là cung kính, cũng là không dám! Cô gái mặc trường bào màu trắng, bên hông thắt ruy băng màu tím, vóc dáng mảnh mai uyển chuyển. Nàng ta ngồi lên một bệ đá bên đầm nước, nhìn đầm nước trước mặt, bên trong có một đàn cá nhỏ đang bơi qua. Cô gái nhìn đàn cá nhỏ kia, suy nghĩ bắt đầu bay xa. Cô gái váy trắng! Lúc này, trong đầu nàng ta đều là hình ảnh bộ váy trắng kia. Ngày đó, cô gái váy trắng tiến vào Huyền Thành, sau đó gi3t chết ba cao thủ siêu cấp của Huyền Thành ngay trước mặt nàng ta. Ngay cả một kiếm của cô gái kia mà ba cao thủ siêu cấp cũng không đỡ được! Sợ hãi! Cả đời này, nàng ta chưa từng biết sợ là gì!
Giọng nói một cô gái vang lên từ trong điện: “Nói đi!”
Ông lão trầm giọng nói: “Tiền bối váy trắng ở Huyền Thành ta lúc trước chính là người hộ đạo đứng sau Diệp công tử của vũ trụ Ngũ Duy!”
Trong phòng, sau một hồi yên tĩnh, cô gái lại cất lời: “Chắc chứ?”
Ông lão trầm giọng đáp: “Vô cùng chắc chắn!”
Advertisement
Kẽo kẹt!
Cửa đột nhiên mở, một cô gái bước ra.
Advertisement
Ông lão vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào nàng ta.
Cô gái nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: “Người hộ đạo của hắn…”
Lúc này, ông lão lại nói: “Đạo Lão Nhị của Đạo Môn phái người đến Huyền Thành, nói hy vọng chúng ta sẽ cùng bọn họ đối phó với Diệp công tử, sau khi thành công, bọn họ sẽ chia sẻ Đạo Kinh với chúng ta!”
Cô gái nhẹ giọng nói: “Chia sẻ Đạo Kinh… Thật là một điều kiện hấp dẫn!”
Ông lão nói: “Thành chủ muốn đồng ý với Đạo Môn sao?”
Cô gái đi về phía xa: “Chuẩn bị một món quà long trọng! Ông tự mình đưa đi, hiểu ý ta chứ?”
Ông lão sửng sốt, sau đó hỏi: “Tặng cho Đạo Môn sao?”
Cô gái dừng bước, nàng ta quay đầu nhìn ông lão: “Ông có thể đỡ một kiếm của nữ nhân kia không?”
Ông lão: “…”
Cô gái lại hỏi: “Huyền Thành ta có thể đỡ một kiếm của nữ nhân kia không?”
Ông lão: “…”
Cô gái chớp mắt: “Nếu không thể, vậy ông còn hỏi vấn đề ngu xuẩn thế làm gì? Đương nhiên là tặng quà cho Diệp công tử rồi! Nhớ kỹ, đừng keo kiệt quá, tặng cả đan dược nữa, phải cho hắn cảm nhận được thiện ý to lớn của Huyền Thành chúng ta, hiểu không?”
Ông lão: “…”
Cô gái chậm rãi đi tới trước đầm nước, ông lão cung kính đứng sau lưng nàng ta.
Từ đầu đến cuối, ông lão chưa từng ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô gái một lần nào!
Là cung kính, cũng là không dám!
Cô gái mặc trường bào màu trắng, bên hông thắt ruy băng màu tím, vóc dáng mảnh mai uyển chuyển.
Nàng ta ngồi lên một bệ đá bên đầm nước, nhìn đầm nước trước mặt, bên trong có một đàn cá nhỏ đang bơi qua.
Cô gái nhìn đàn cá nhỏ kia, suy nghĩ bắt đầu bay xa.
Cô gái váy trắng!
Lúc này, trong đầu nàng ta đều là hình ảnh bộ váy trắng kia.
Ngày đó, cô gái váy trắng tiến vào Huyền Thành, sau đó gi3t chết ba cao thủ siêu cấp của Huyền Thành ngay trước mặt nàng ta.
Ngay cả một kiếm của cô gái kia mà ba cao thủ siêu cấp cũng không đỡ được!
Sợ hãi!
Cả đời này, nàng ta chưa từng biết sợ là gì!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Giọng nói một cô gái vang lên từ trong điện: “Nói đi!” Ông lão trầm giọng nói: “Tiền bối váy trắng ở Huyền Thành ta lúc trước chính là người hộ đạo đứng sau Diệp công tử của vũ trụ Ngũ Duy!” Trong phòng, sau một hồi yên tĩnh, cô gái lại cất lời: “Chắc chứ?” Ông lão trầm giọng đáp: “Vô cùng chắc chắn!” AdvertisementKẽo kẹt! Cửa đột nhiên mở, một cô gái bước ra. AdvertisementÔng lão vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào nàng ta. Cô gái nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: “Người hộ đạo của hắn…” Lúc này, ông lão lại nói: “Đạo Lão Nhị của Đạo Môn phái người đến Huyền Thành, nói hy vọng chúng ta sẽ cùng bọn họ đối phó với Diệp công tử, sau khi thành công, bọn họ sẽ chia sẻ Đạo Kinh với chúng ta!” Cô gái nhẹ giọng nói: “Chia sẻ Đạo Kinh… Thật là một điều kiện hấp dẫn!” Ông lão nói: “Thành chủ muốn đồng ý với Đạo Môn sao?” Cô gái đi về phía xa: “Chuẩn bị một món quà long trọng! Ông tự mình đưa đi, hiểu ý ta chứ?” Ông lão sửng sốt, sau đó hỏi: “Tặng cho Đạo Môn sao?” Cô gái dừng bước, nàng ta quay đầu nhìn ông lão: “Ông có thể đỡ một kiếm của nữ nhân kia không?” Ông lão: “…” Cô gái lại hỏi: “Huyền Thành ta có thể đỡ một kiếm của nữ nhân kia không?” Ông lão: “…” Cô gái chớp mắt: “Nếu không thể, vậy ông còn hỏi vấn đề ngu xuẩn thế làm gì? Đương nhiên là tặng quà cho Diệp công tử rồi! Nhớ kỹ, đừng keo kiệt quá, tặng cả đan dược nữa, phải cho hắn cảm nhận được thiện ý to lớn của Huyền Thành chúng ta, hiểu không?” Ông lão: “…”Cô gái chậm rãi đi tới trước đầm nước, ông lão cung kính đứng sau lưng nàng ta. Từ đầu đến cuối, ông lão chưa từng ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô gái một lần nào! Là cung kính, cũng là không dám! Cô gái mặc trường bào màu trắng, bên hông thắt ruy băng màu tím, vóc dáng mảnh mai uyển chuyển. Nàng ta ngồi lên một bệ đá bên đầm nước, nhìn đầm nước trước mặt, bên trong có một đàn cá nhỏ đang bơi qua. Cô gái nhìn đàn cá nhỏ kia, suy nghĩ bắt đầu bay xa. Cô gái váy trắng! Lúc này, trong đầu nàng ta đều là hình ảnh bộ váy trắng kia. Ngày đó, cô gái váy trắng tiến vào Huyền Thành, sau đó gi3t chết ba cao thủ siêu cấp của Huyền Thành ngay trước mặt nàng ta. Ngay cả một kiếm của cô gái kia mà ba cao thủ siêu cấp cũng không đỡ được! Sợ hãi! Cả đời này, nàng ta chưa từng biết sợ là gì!