Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5440
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cô gái chỉ lãnh đạm nhìn cả bọn: “Các ngươi không giết được ta”. Thanh Hợp không đáp. Chiêu vừa rồi đã giúp ông ta đại khái nắm được sức mạnh của đối thủ, quả nhiên như những gì Nàng ấy nói, cùng lắm chỉ trên Quy Nhất Cảnh mà thôi. AdvertisementThế nhưng nhân số của họ ở đây lại quá ít, không thể làm gì được nàng ấy. Cô gái bỗng nói: “Bằng không ngươi gọi thêm vài người đến đây?” Thanh Hợp ngẩng đầu: “Ngươi không định chạy sao?” AdvertisementCô gái lắc đầu: “Không”. Thanh Hợp cau mày: “Vì sao?” Nàng ấy nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Đi mãi cũng mệt rồi, dừng lại nghỉ ngơi”. Thanh Hợp: “Chắc chắn không chạy chứ?” Nàng ấy gật đầu. “Vậy chờ đấy”. Thanh Hợp nói rồi xoay người rời đi, lại nghe Nàng ấy gọi theo. “Nhớ gọi ai lợi hại chút”. Thanh Hợp khẽ quay đầu: “Như ngươi mong muốn”. Ông ta biến mất ở chân trời, nhưng bốn người đi theo thì vẫn ở lại. Ai nấy đều nhìn chằm chằm cô gái, không để nàng ấy chạy thoát. Cô gái chỉ xoay người nhìn về cuối vũ trụ, không biết đang suy nghĩ gì. Nàng ấy không muốn trở về, vì sợ về rồi sẽ không thể rời đi. Nhưng nàng ấy lại không thể không đi. Quanh người đang đang tồn tại hằng hà sa số sợi dây nhân quả mà mắt thường không thể nhìn thấy. Chúng chính là nguyên nhân tai ách, lít nha lít nhít, chi chi chít chít bọc nàng lại như một cái kén. Những mối dây này thuộc về Diệp Huyên, trải dài vô cùng vô tận, chém mãi không hết. Nàng ấy bèn dứt khoát không chém nữa, dẫu sao chúng cũng không làm gì được nàng. Thật ra nàng có thể ở bên Diệp Huyên, khi ấy cho dù nguyên nhân tai ách có kinh khủng đến đâu đi nữa, Diệp Huyên cũng sẽ bình an vô sự. Nhưng nàng lại muốn tìm được đến ngọn nguồn, xem rốt cuộc là ai đang điều khiển chúng. Cô gái váy trắng chậm rãi nhắm mắt lại: “Đừng để ta tìm ra ngươi”. …
Cô gái chỉ lãnh đạm nhìn cả bọn: “Các ngươi không giết được ta”.
Thanh Hợp không đáp.
Chiêu vừa rồi đã giúp ông ta đại khái nắm được sức mạnh của đối thủ, quả nhiên như những gì Nàng ấy nói, cùng lắm chỉ trên Quy Nhất Cảnh mà thôi.
Advertisement
Thế nhưng nhân số của họ ở đây lại quá ít, không thể làm gì được nàng ấy.
Cô gái bỗng nói: “Bằng không ngươi gọi thêm vài người đến đây?”
Thanh Hợp ngẩng đầu: “Ngươi không định chạy sao?”
Advertisement
Cô gái lắc đầu: “Không”.
Thanh Hợp cau mày: “Vì sao?”
Nàng ấy nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Đi mãi cũng mệt rồi, dừng lại nghỉ ngơi”.
Thanh Hợp: “Chắc chắn không chạy chứ?”
Nàng ấy gật đầu.
“Vậy chờ đấy”.
Thanh Hợp nói rồi xoay người rời đi, lại nghe Nàng ấy gọi theo.
“Nhớ gọi ai lợi hại chút”.
Thanh Hợp khẽ quay đầu: “Như ngươi mong muốn”.
Ông ta biến mất ở chân trời, nhưng bốn người đi theo thì vẫn ở lại.
Ai nấy đều nhìn chằm chằm cô gái, không để nàng ấy chạy thoát.
Cô gái chỉ xoay người nhìn về cuối vũ trụ, không biết đang suy nghĩ gì.
Nàng ấy không muốn trở về, vì sợ về rồi sẽ không thể rời đi.
Nhưng nàng ấy lại không thể không đi.
Quanh người đang đang tồn tại hằng hà sa số sợi dây nhân quả mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Chúng chính là nguyên nhân tai ách, lít nha lít nhít, chi chi chít chít bọc nàng lại như một cái kén.
Những mối dây này thuộc về Diệp Huyên, trải dài vô cùng vô tận, chém mãi không hết.
Nàng ấy bèn dứt khoát không chém nữa, dẫu sao chúng cũng không làm gì được nàng.
Thật ra nàng có thể ở bên Diệp Huyên, khi ấy cho dù nguyên nhân tai ách có kinh khủng đến đâu đi nữa, Diệp Huyên cũng sẽ bình an vô sự.
Nhưng nàng lại muốn tìm được đến ngọn nguồn, xem rốt cuộc là ai đang điều khiển chúng.
Cô gái váy trắng chậm rãi nhắm mắt lại: “Đừng để ta tìm ra ngươi”.
…
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cô gái chỉ lãnh đạm nhìn cả bọn: “Các ngươi không giết được ta”. Thanh Hợp không đáp. Chiêu vừa rồi đã giúp ông ta đại khái nắm được sức mạnh của đối thủ, quả nhiên như những gì Nàng ấy nói, cùng lắm chỉ trên Quy Nhất Cảnh mà thôi. AdvertisementThế nhưng nhân số của họ ở đây lại quá ít, không thể làm gì được nàng ấy. Cô gái bỗng nói: “Bằng không ngươi gọi thêm vài người đến đây?” Thanh Hợp ngẩng đầu: “Ngươi không định chạy sao?” AdvertisementCô gái lắc đầu: “Không”. Thanh Hợp cau mày: “Vì sao?” Nàng ấy nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Đi mãi cũng mệt rồi, dừng lại nghỉ ngơi”. Thanh Hợp: “Chắc chắn không chạy chứ?” Nàng ấy gật đầu. “Vậy chờ đấy”. Thanh Hợp nói rồi xoay người rời đi, lại nghe Nàng ấy gọi theo. “Nhớ gọi ai lợi hại chút”. Thanh Hợp khẽ quay đầu: “Như ngươi mong muốn”. Ông ta biến mất ở chân trời, nhưng bốn người đi theo thì vẫn ở lại. Ai nấy đều nhìn chằm chằm cô gái, không để nàng ấy chạy thoát. Cô gái chỉ xoay người nhìn về cuối vũ trụ, không biết đang suy nghĩ gì. Nàng ấy không muốn trở về, vì sợ về rồi sẽ không thể rời đi. Nhưng nàng ấy lại không thể không đi. Quanh người đang đang tồn tại hằng hà sa số sợi dây nhân quả mà mắt thường không thể nhìn thấy. Chúng chính là nguyên nhân tai ách, lít nha lít nhít, chi chi chít chít bọc nàng lại như một cái kén. Những mối dây này thuộc về Diệp Huyên, trải dài vô cùng vô tận, chém mãi không hết. Nàng ấy bèn dứt khoát không chém nữa, dẫu sao chúng cũng không làm gì được nàng. Thật ra nàng có thể ở bên Diệp Huyên, khi ấy cho dù nguyên nhân tai ách có kinh khủng đến đâu đi nữa, Diệp Huyên cũng sẽ bình an vô sự. Nhưng nàng lại muốn tìm được đến ngọn nguồn, xem rốt cuộc là ai đang điều khiển chúng. Cô gái váy trắng chậm rãi nhắm mắt lại: “Đừng để ta tìm ra ngươi”. …