Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5445
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Người này nói: “Đây là Thú Nhân giới”. Cô gái: “Cho đi nhờ một chút”. Thú nhân: “Không”. AdvertisementCô gái bất thình lình rút kiếm. Xoẹt.Kiếm quang phá không bay ra. Đồng tử cường giả Thú Nhân tộc kia rụt lại, nhưng khi vừa có ý định phản kháng thì thủ cấp đã bay véo đi. AdvertisementKiếm quang kia không những không biến mất mà còn tiếp tục bay đi hơn triệu dặm, chôn vùi không gian trên đường đi qua, hủy diệt biên giới giữa Thú Nhân tộc và Nhân tộc. Toàn bộ Thú Nhân tộc kinh hãi. Cường giả loài người đến xâm phạm ư? Một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt cô gái váy trắng. Ông ta thoạt nhìn không khác gì con người, chỉ có đôi mắt là màu tím đậm. Ông ta nhìn cô gái với vẻ nặng nề, chỉ cảm giác được hai chữ nguy hiểm. Đã bao lâu rồi ông ta mới có cảm giác này? Vậy mà cô gái vẫn không dừng bước, tiếp tục đi về trước. Người đàn ông lên tiếng: “Con người, Thú Nhân tộc chúng ta từng ký hiệp nghị với lão tổ Đạo Môn các ngươi, không xâm phạm lẫn nhau. Cớ sao ngươi lại xâm phạm?" Cô gái: “Ta chỉ đi ngang qua mà thôi”. Ông ta ngây ngẩn, đoạn hỏi: “Chỉ đi ngang qua... Vì sao lại giết người? Lại còn hủy diệt thế giới này?" Cô gái: “Không phục à?" Người đàn ông: “...” Nàng ấy tiếp tục cất bước. Người đàn ông không nói gì. Khi cô gái đi ngang qua, chợt quay đầu lại nói: “Ngươi trông có vẻ mạnh hơn những tên ban nãy”. Người đàn ông: “...” Sau đó nàng ấy xòe tay, đưa người gỗ nhỏ ra: “Đây là đại ca của ta”. Người đàn ông chần chừ: “Ngươi có ý gì?" Cô gái: “Có lẽ sẽ có một ngày huynh ấy đến đây. Khi ấy ta muốn các ngươi nể mặt ta, đừng làm khó dễ huynh ấy, được không?" Người đàn ông: “Nếu ta từ chối thì sao?"
Người này nói: “Đây là Thú Nhân giới”.
Cô gái: “Cho đi nhờ một chút”.
Thú nhân: “Không”.
Advertisement
Cô gái bất thình lình rút kiếm.
Xoẹt.
Kiếm quang phá không bay ra. Đồng tử cường giả Thú Nhân tộc kia rụt lại, nhưng khi vừa có ý định phản kháng thì thủ cấp đã bay véo đi.
Advertisement
Kiếm quang kia không những không biến mất mà còn tiếp tục bay đi hơn triệu dặm, chôn vùi không gian trên đường đi qua, hủy diệt biên giới giữa Thú Nhân tộc và Nhân tộc.
Toàn bộ Thú Nhân tộc kinh hãi.
Cường giả loài người đến xâm phạm ư?
Một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt cô gái váy trắng. Ông ta thoạt nhìn không khác gì con người, chỉ có đôi mắt là màu tím đậm.
Ông ta nhìn cô gái với vẻ nặng nề, chỉ cảm giác được hai chữ nguy hiểm.
Đã bao lâu rồi ông ta mới có cảm giác này?
Vậy mà cô gái vẫn không dừng bước, tiếp tục đi về trước.
Người đàn ông lên tiếng: “Con người, Thú Nhân tộc chúng ta từng ký hiệp nghị với lão tổ Đạo Môn các ngươi, không xâm phạm lẫn nhau. Cớ sao ngươi lại xâm phạm?"
Cô gái: “Ta chỉ đi ngang qua mà thôi”.
Ông ta ngây ngẩn, đoạn hỏi: “Chỉ đi ngang qua... Vì sao lại giết người? Lại còn hủy diệt thế giới này?"
Cô gái: “Không phục à?"
Người đàn ông: “...”
Nàng ấy tiếp tục cất bước.
Người đàn ông không nói gì.
Khi cô gái đi ngang qua, chợt quay đầu lại nói: “Ngươi trông có vẻ mạnh hơn những tên ban nãy”.
Người đàn ông: “...”
Sau đó nàng ấy xòe tay, đưa người gỗ nhỏ ra: “Đây là đại ca của ta”.
Người đàn ông chần chừ: “Ngươi có ý gì?"
Cô gái: “Có lẽ sẽ có một ngày huynh ấy đến đây. Khi ấy ta muốn các ngươi nể mặt ta, đừng làm khó dễ huynh ấy, được không?"
Người đàn ông: “Nếu ta từ chối thì sao?"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Người này nói: “Đây là Thú Nhân giới”. Cô gái: “Cho đi nhờ một chút”. Thú nhân: “Không”. AdvertisementCô gái bất thình lình rút kiếm. Xoẹt.Kiếm quang phá không bay ra. Đồng tử cường giả Thú Nhân tộc kia rụt lại, nhưng khi vừa có ý định phản kháng thì thủ cấp đã bay véo đi. AdvertisementKiếm quang kia không những không biến mất mà còn tiếp tục bay đi hơn triệu dặm, chôn vùi không gian trên đường đi qua, hủy diệt biên giới giữa Thú Nhân tộc và Nhân tộc. Toàn bộ Thú Nhân tộc kinh hãi. Cường giả loài người đến xâm phạm ư? Một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt cô gái váy trắng. Ông ta thoạt nhìn không khác gì con người, chỉ có đôi mắt là màu tím đậm. Ông ta nhìn cô gái với vẻ nặng nề, chỉ cảm giác được hai chữ nguy hiểm. Đã bao lâu rồi ông ta mới có cảm giác này? Vậy mà cô gái vẫn không dừng bước, tiếp tục đi về trước. Người đàn ông lên tiếng: “Con người, Thú Nhân tộc chúng ta từng ký hiệp nghị với lão tổ Đạo Môn các ngươi, không xâm phạm lẫn nhau. Cớ sao ngươi lại xâm phạm?" Cô gái: “Ta chỉ đi ngang qua mà thôi”. Ông ta ngây ngẩn, đoạn hỏi: “Chỉ đi ngang qua... Vì sao lại giết người? Lại còn hủy diệt thế giới này?" Cô gái: “Không phục à?" Người đàn ông: “...” Nàng ấy tiếp tục cất bước. Người đàn ông không nói gì. Khi cô gái đi ngang qua, chợt quay đầu lại nói: “Ngươi trông có vẻ mạnh hơn những tên ban nãy”. Người đàn ông: “...” Sau đó nàng ấy xòe tay, đưa người gỗ nhỏ ra: “Đây là đại ca của ta”. Người đàn ông chần chừ: “Ngươi có ý gì?" Cô gái: “Có lẽ sẽ có một ngày huynh ấy đến đây. Khi ấy ta muốn các ngươi nể mặt ta, đừng làm khó dễ huynh ấy, được không?" Người đàn ông: “Nếu ta từ chối thì sao?"