Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 5447

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Người đàn ông hóa đá tại chỗ.  Mẹ nó...Đạo Lão Nhị đang ngồi xếp bằng trong gian nhà gỗ bỗng mở bừng hai mắt. Một ông lão xuất hiện trước mặt y, khẽ nói: “Thanh Hợp và Viện chủ Văn Viện đều đã bỏ mạng”.  Thấy Đạo Lão Nhị bình tĩnh đến lạ thường, ông ta không khỏi hỏi.  Advertisement“Nhị chủ…”  Y chỉ nhắm mắt lại: “Ta biết rồi”.  AdvertisementÔng lão thi lễ rồi lui xuống.  Sau một khoảng dài im lặng, Đạo Lão Nhị mới đứng dậy rời khỏi gian nhà, đi về phía sau núi.  Khi đến trước vách núi nọ, y thì thầm: “Đạo Môn gặp nguy”.  Chỉ một chớp mắt sau, vách núi bỗng kịch liệt chấn động rồi vỡ ra, mở đường cho một ông lão trong bộ áo bào màu xám bước ra.  Ông ta cất giọng: “Đạo Môn gặp nguy?”  Đạo Lão Nhị gật đầu: “Gọi tất cả những ai đang bế quan lập tức xuất quan”.  Ông lão cau mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”  Đạo Lão Nhị: “Chín quyển Đạo Kinh đã tề tựu, Đại Đạo Chi Linh chuẩn bị hiện thế”.  Ông ta ngẩn ra: “Đây chẳng phải là chuyện tốt ư?”  Đạo Lão Nhị: “Người nắm Đạo Kinh trong tay là tử địch của Đạo Môn ta”.  Ông lão: “…”  Đạo Lão Nhị: “Mục Hình, ta muốn lập tức triệu hồi tất cả đệ tử Võ Viện đang ở bên ngoài. Toàn bộ trưởng lão và hộ pháp đang bế quan cũng phải xuất quan ngay”.  Mục Hình: “Đã nghiêm trọng đến mức này ư?”  Đạo Lão Nhị nhìn ông ta: “Đạo Môn ta đến giờ đã mất hơn hai mươi cường giả, trong đó bao gồm Thanh Hợp và Viện thủ Văn Viện”.  Sắc mặt Mục Hình không khỏi đọng lại.  Đạo Lão Nhị nhắm mắt: “Để ta xem thế lực sau lưng tên Diệp Huyên này rốt cuộc mạnh đến đâu, xem chúng có thể diệt Đạo Môn ta hay không!”  …  Trong Thánh Địa Vô Biên, Thánh chủ một lần nữa đi đến trước gian nhà trúc nho nhỏ, hạ giọng nói.  “Chủ nhân, Đạo Môn phái đi mười mấy người, tất cả đều bỏ mạng, bao gồm Viện thủ Văn Viện, Văn Thiên Ngữ”.  Cô gái trong phòng nâng chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm: “Không phải là chuyện bình thường sao?”  Thánh chủ: “Chủ nhân, cô gái váy trắng kia cực kỳ nguy hiểm”.  Nguy hiểm?  Đối phương cười: “Ngươi đánh giá nàng ấy quá thấp rồi. Đó không gọi là nguy hiểm, mà là đáng sợ. Nàng ấy là người nguy hiểm nhất và đáng sợ nhất trong đất trời này”. 

Người đàn ông hóa đá tại chỗ.  

Mẹ nó...

Đạo Lão Nhị đang ngồi xếp bằng trong gian nhà gỗ bỗng mở bừng hai mắt. Một ông lão xuất hiện trước mặt y, khẽ nói: “Thanh Hợp và Viện chủ Văn Viện đều đã bỏ mạng”.  

Thấy Đạo Lão Nhị bình tĩnh đến lạ thường, ông ta không khỏi hỏi.  

Advertisement

“Nhị chủ…”  

Y chỉ nhắm mắt lại: “Ta biết rồi”.  

Advertisement

Ông lão thi lễ rồi lui xuống.  

Sau một khoảng dài im lặng, Đạo Lão Nhị mới đứng dậy rời khỏi gian nhà, đi về phía sau núi.  

Khi đến trước vách núi nọ, y thì thầm: “Đạo Môn gặp nguy”.  

Chỉ một chớp mắt sau, vách núi bỗng kịch liệt chấn động rồi vỡ ra, mở đường cho một ông lão trong bộ áo bào màu xám bước ra.  

Ông ta cất giọng: “Đạo Môn gặp nguy?”  

Đạo Lão Nhị gật đầu: “Gọi tất cả những ai đang bế quan lập tức xuất quan”.  

Ông lão cau mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”  

Đạo Lão Nhị: “Chín quyển Đạo Kinh đã tề tựu, Đại Đạo Chi Linh chuẩn bị hiện thế”.  

Ông ta ngẩn ra: “Đây chẳng phải là chuyện tốt ư?”  

Đạo Lão Nhị: “Người nắm Đạo Kinh trong tay là tử địch của Đạo Môn ta”.  

Ông lão: “…”  

Đạo Lão Nhị: “Mục Hình, ta muốn lập tức triệu hồi tất cả đệ tử Võ Viện đang ở bên ngoài. Toàn bộ trưởng lão và hộ pháp đang bế quan cũng phải xuất quan ngay”.  

Mục Hình: “Đã nghiêm trọng đến mức này ư?”  

Đạo Lão Nhị nhìn ông ta: “Đạo Môn ta đến giờ đã mất hơn hai mươi cường giả, trong đó bao gồm Thanh Hợp và Viện thủ Văn Viện”.  

Sắc mặt Mục Hình không khỏi đọng lại.  

Đạo Lão Nhị nhắm mắt: “Để ta xem thế lực sau lưng tên Diệp Huyên này rốt cuộc mạnh đến đâu, xem chúng có thể diệt Đạo Môn ta hay không!”  

…  

Trong Thánh Địa Vô Biên, Thánh chủ một lần nữa đi đến trước gian nhà trúc nho nhỏ, hạ giọng nói.  

“Chủ nhân, Đạo Môn phái đi mười mấy người, tất cả đều bỏ mạng, bao gồm Viện thủ Văn Viện, Văn Thiên Ngữ”.  

Cô gái trong phòng nâng chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm: “Không phải là chuyện bình thường sao?”  

Thánh chủ: “Chủ nhân, cô gái váy trắng kia cực kỳ nguy hiểm”.  

Nguy hiểm?  

Đối phương cười: “Ngươi đánh giá nàng ấy quá thấp rồi. Đó không gọi là nguy hiểm, mà là đáng sợ. Nàng ấy là người nguy hiểm nhất và đáng sợ nhất trong đất trời này”. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Người đàn ông hóa đá tại chỗ.  Mẹ nó...Đạo Lão Nhị đang ngồi xếp bằng trong gian nhà gỗ bỗng mở bừng hai mắt. Một ông lão xuất hiện trước mặt y, khẽ nói: “Thanh Hợp và Viện chủ Văn Viện đều đã bỏ mạng”.  Thấy Đạo Lão Nhị bình tĩnh đến lạ thường, ông ta không khỏi hỏi.  Advertisement“Nhị chủ…”  Y chỉ nhắm mắt lại: “Ta biết rồi”.  AdvertisementÔng lão thi lễ rồi lui xuống.  Sau một khoảng dài im lặng, Đạo Lão Nhị mới đứng dậy rời khỏi gian nhà, đi về phía sau núi.  Khi đến trước vách núi nọ, y thì thầm: “Đạo Môn gặp nguy”.  Chỉ một chớp mắt sau, vách núi bỗng kịch liệt chấn động rồi vỡ ra, mở đường cho một ông lão trong bộ áo bào màu xám bước ra.  Ông ta cất giọng: “Đạo Môn gặp nguy?”  Đạo Lão Nhị gật đầu: “Gọi tất cả những ai đang bế quan lập tức xuất quan”.  Ông lão cau mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”  Đạo Lão Nhị: “Chín quyển Đạo Kinh đã tề tựu, Đại Đạo Chi Linh chuẩn bị hiện thế”.  Ông ta ngẩn ra: “Đây chẳng phải là chuyện tốt ư?”  Đạo Lão Nhị: “Người nắm Đạo Kinh trong tay là tử địch của Đạo Môn ta”.  Ông lão: “…”  Đạo Lão Nhị: “Mục Hình, ta muốn lập tức triệu hồi tất cả đệ tử Võ Viện đang ở bên ngoài. Toàn bộ trưởng lão và hộ pháp đang bế quan cũng phải xuất quan ngay”.  Mục Hình: “Đã nghiêm trọng đến mức này ư?”  Đạo Lão Nhị nhìn ông ta: “Đạo Môn ta đến giờ đã mất hơn hai mươi cường giả, trong đó bao gồm Thanh Hợp và Viện thủ Văn Viện”.  Sắc mặt Mục Hình không khỏi đọng lại.  Đạo Lão Nhị nhắm mắt: “Để ta xem thế lực sau lưng tên Diệp Huyên này rốt cuộc mạnh đến đâu, xem chúng có thể diệt Đạo Môn ta hay không!”  …  Trong Thánh Địa Vô Biên, Thánh chủ một lần nữa đi đến trước gian nhà trúc nho nhỏ, hạ giọng nói.  “Chủ nhân, Đạo Môn phái đi mười mấy người, tất cả đều bỏ mạng, bao gồm Viện thủ Văn Viện, Văn Thiên Ngữ”.  Cô gái trong phòng nâng chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm: “Không phải là chuyện bình thường sao?”  Thánh chủ: “Chủ nhân, cô gái váy trắng kia cực kỳ nguy hiểm”.  Nguy hiểm?  Đối phương cười: “Ngươi đánh giá nàng ấy quá thấp rồi. Đó không gọi là nguy hiểm, mà là đáng sợ. Nàng ấy là người nguy hiểm nhất và đáng sợ nhất trong đất trời này”. 

Chương 5447