Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 5451

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên đang muốn mở miệng thì nghe một giọng khác vang lên: “Diệp công tử, gia tộc Nam Việt chúng ta tuy không có chừng ấy Tạo Hóa Thần Tinh, nhưng có thể dùng đan dược để trao đổi”.  Người kia nói xong thì vung tay lên, gọi mấy trăm bình đan dược xuất hiện trước Diệp Huyên.  Diệp Huyên nhìn thoáng qua rồi quay sang Lan Nhược. Nàng ấy cũng thoáng nhìn rồi nói: “Số đan dược này có giá trị trên ba tỷ Tạo Hóa Thần Tinh, đủ cho Ngũ Duy đào tạo ra vô số Thành Đạo Cảnh”.  Trong lòng Diệp Huyên không khỏi ngo ngoe rục rịch.  AdvertisementNào ngờ lại nghe ông lão Cổ tộc nói: “Đan dược mà thôi, chúng ta cũng có”.  Nói rồi, ông ta đưa tay, gọi mấy trăm bình đan dược xuất hiện.  Advertisement“Diệp công tử, ba tỷ cộng thêm số đan dược này, cậu thấy thế nào?”  Diệp Huyên quay lại, chỉ thấy Nam Việt Tu không lên tiếng.  Giá trị của Đạo Kinh tất nhiên vẫn vượt xa những thứ này, nhưng nếu gia tộc Nam Việt tiếp tục muốn theo đuổi thì sẽ hao tổn rất nhiều.  Thấy vậy, Diệp Huyên cười nói với ông lão Cổ tộc: “Thành giao”.  Hắn bấm tay, để quyển trục bay đến trước mặt ông ta.  Ông lão cũng sảng khoái ngoắc tay đẩy một chiếc nhẫn trữ vật sang.  Hắn nhìn thoáng qua, bên trong vừa khéo có ba tỷ viên Tạo Hóa Thần Tinh.  Ông lão đang dợm rời đi thì nghe Diệp Huyên cất giọng: “Không biết ở đây có người Đạo Môn không?"  Những người khác nghe thấy hai chữ Đạo Môn thì đều nhìn lên hắn.  Hắn chỉ cười: “Không à?"  Một lão già bỗng xuất hiện cách đó không xa: “Sao?"  Hiển nhiên chính là người Đạo Môn.  Diệp Huyên hết nhìn mọi người rồi chỉ sang lão già: “Ai giết người này, ta tặng miễn phí quyển Đạo Kinh thứ tám”.  Bốn phía im lặng như tờ.  Lão già cười nhạt: “Kẻ nào dám?"  Bỗng nhiên, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.  Lão già cả kinh quay lại, nhưng tia sáng đã xuyên thủng giữa trán lão chỉ một khắc sau đó, khiến lão thần hồn câu diệt.  Một bóng mờ xuất hiện gần Diệp Huyên, không thấy rõ dung mạo, hấp dẫn mọi ánh nhìn.  Thật đúng là to gan!  Bóng mờ vươn tay ra, Diệp Huyên lập tức đưa một quyển trục tới.  Bóng mờ lướt nhìn qua rồi xoay gót rời đi.  Diệp Huyên bỗng nói: “Có hứng thú với quyển thứ chín không?"  

Diệp Huyên đang muốn mở miệng thì nghe một giọng khác vang lên: “Diệp công tử, gia tộc Nam Việt chúng ta tuy không có chừng ấy Tạo Hóa Thần Tinh, nhưng có thể dùng đan dược để trao đổi”.  

Người kia nói xong thì vung tay lên, gọi mấy trăm bình đan dược xuất hiện trước Diệp Huyên.  

Diệp Huyên nhìn thoáng qua rồi quay sang Lan Nhược. Nàng ấy cũng thoáng nhìn rồi nói: “Số đan dược này có giá trị trên ba tỷ Tạo Hóa Thần Tinh, đủ cho Ngũ Duy đào tạo ra vô số Thành Đạo Cảnh”.  

Trong lòng Diệp Huyên không khỏi ngo ngoe rục rịch.  

Advertisement

Nào ngờ lại nghe ông lão Cổ tộc nói: “Đan dược mà thôi, chúng ta cũng có”.  

Nói rồi, ông ta đưa tay, gọi mấy trăm bình đan dược xuất hiện.  

Advertisement

“Diệp công tử, ba tỷ cộng thêm số đan dược này, cậu thấy thế nào?”  

Diệp Huyên quay lại, chỉ thấy Nam Việt Tu không lên tiếng.  

Giá trị của Đạo Kinh tất nhiên vẫn vượt xa những thứ này, nhưng nếu gia tộc Nam Việt tiếp tục muốn theo đuổi thì sẽ hao tổn rất nhiều.  

Thấy vậy, Diệp Huyên cười nói với ông lão Cổ tộc: “Thành giao”.  

Hắn bấm tay, để quyển trục bay đến trước mặt ông ta.  

Ông lão cũng sảng khoái ngoắc tay đẩy một chiếc nhẫn trữ vật sang.  

Hắn nhìn thoáng qua, bên trong vừa khéo có ba tỷ viên Tạo Hóa Thần Tinh.  

Ông lão đang dợm rời đi thì nghe Diệp Huyên cất giọng: “Không biết ở đây có người Đạo Môn không?"  

Những người khác nghe thấy hai chữ Đạo Môn thì đều nhìn lên hắn.  

Hắn chỉ cười: “Không à?"  

Một lão già bỗng xuất hiện cách đó không xa: “Sao?"  

Hiển nhiên chính là người Đạo Môn.  

Diệp Huyên hết nhìn mọi người rồi chỉ sang lão già: “Ai giết người này, ta tặng miễn phí quyển Đạo Kinh thứ tám”.  

Bốn phía im lặng như tờ.  

Lão già cười nhạt: “Kẻ nào dám?"  

Bỗng nhiên, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.  

Lão già cả kinh quay lại, nhưng tia sáng đã xuyên thủng giữa trán lão chỉ một khắc sau đó, khiến lão thần hồn câu diệt.  

Một bóng mờ xuất hiện gần Diệp Huyên, không thấy rõ dung mạo, hấp dẫn mọi ánh nhìn.  

Thật đúng là to gan!  

Bóng mờ vươn tay ra, Diệp Huyên lập tức đưa một quyển trục tới.  

Bóng mờ lướt nhìn qua rồi xoay gót rời đi.  

Diệp Huyên bỗng nói: “Có hứng thú với quyển thứ chín không?"  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên đang muốn mở miệng thì nghe một giọng khác vang lên: “Diệp công tử, gia tộc Nam Việt chúng ta tuy không có chừng ấy Tạo Hóa Thần Tinh, nhưng có thể dùng đan dược để trao đổi”.  Người kia nói xong thì vung tay lên, gọi mấy trăm bình đan dược xuất hiện trước Diệp Huyên.  Diệp Huyên nhìn thoáng qua rồi quay sang Lan Nhược. Nàng ấy cũng thoáng nhìn rồi nói: “Số đan dược này có giá trị trên ba tỷ Tạo Hóa Thần Tinh, đủ cho Ngũ Duy đào tạo ra vô số Thành Đạo Cảnh”.  Trong lòng Diệp Huyên không khỏi ngo ngoe rục rịch.  AdvertisementNào ngờ lại nghe ông lão Cổ tộc nói: “Đan dược mà thôi, chúng ta cũng có”.  Nói rồi, ông ta đưa tay, gọi mấy trăm bình đan dược xuất hiện.  Advertisement“Diệp công tử, ba tỷ cộng thêm số đan dược này, cậu thấy thế nào?”  Diệp Huyên quay lại, chỉ thấy Nam Việt Tu không lên tiếng.  Giá trị của Đạo Kinh tất nhiên vẫn vượt xa những thứ này, nhưng nếu gia tộc Nam Việt tiếp tục muốn theo đuổi thì sẽ hao tổn rất nhiều.  Thấy vậy, Diệp Huyên cười nói với ông lão Cổ tộc: “Thành giao”.  Hắn bấm tay, để quyển trục bay đến trước mặt ông ta.  Ông lão cũng sảng khoái ngoắc tay đẩy một chiếc nhẫn trữ vật sang.  Hắn nhìn thoáng qua, bên trong vừa khéo có ba tỷ viên Tạo Hóa Thần Tinh.  Ông lão đang dợm rời đi thì nghe Diệp Huyên cất giọng: “Không biết ở đây có người Đạo Môn không?"  Những người khác nghe thấy hai chữ Đạo Môn thì đều nhìn lên hắn.  Hắn chỉ cười: “Không à?"  Một lão già bỗng xuất hiện cách đó không xa: “Sao?"  Hiển nhiên chính là người Đạo Môn.  Diệp Huyên hết nhìn mọi người rồi chỉ sang lão già: “Ai giết người này, ta tặng miễn phí quyển Đạo Kinh thứ tám”.  Bốn phía im lặng như tờ.  Lão già cười nhạt: “Kẻ nào dám?"  Bỗng nhiên, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.  Lão già cả kinh quay lại, nhưng tia sáng đã xuyên thủng giữa trán lão chỉ một khắc sau đó, khiến lão thần hồn câu diệt.  Một bóng mờ xuất hiện gần Diệp Huyên, không thấy rõ dung mạo, hấp dẫn mọi ánh nhìn.  Thật đúng là to gan!  Bóng mờ vươn tay ra, Diệp Huyên lập tức đưa một quyển trục tới.  Bóng mờ lướt nhìn qua rồi xoay gót rời đi.  Diệp Huyên bỗng nói: “Có hứng thú với quyển thứ chín không?"  

Chương 5451