Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5485
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thấy Đạo Lão Nhị, chưởng quỹ tửu quán khẽ mỉm cười: “Khách quan cần gì ạ?” Đạo Lão Nhị đi tới trước mặt chưởng quỹ: “Tìm người!” Chưởng quỹ lắc đầu: “Khách quan, nơi này là nơi uống rượu”. Đạo Lão Nhị nhìn chưởng quỹ, y lấy một chiếc nhẫn chứa đồ ra đặt trước mặt chưởng quỹ, chưởng quỹ nhìn thoáng qua, bên trong nhẫn chứa đồ có khoảng một tỷ Tạo Hoá Thần Tinh! Một tỷ! AdvertisementĐây là một số tiền khổng lồ đấy! Chưởng quỹ nhìn Đạo Lão Nhị: “Tìm ai!” Đạo Lão Nhị trầm giọng nói: “Tam cô nương!” AdvertisementChưởng quỹ hỏi: “Tam cô nương của Đạo Môn?” Đạo Lão Nhị gật đầu. Chưởng quỹ nhận lấy nhẫn chứa đồ, gã chỉ vào một cái bàn trước mặt: “Nửa tháng trước, nàng từng uống rượu ở đây”. Đạo Lão Nhị khẽ nhíu mày: “Bây giờ nàng đi đâu rồi?” Chưởng quỹ đáp: “Bắc Hoang!” Đạo Lão Nhị sửng sốt. Bắc Hoang! Cách đó không xa, đao khách đang uống rượu đột nhiên dừng lại. Chưởng quỹ cười nói: “Bây giờ đuổi theo có lẽ vẫn còn kịp! Đạo Lão Nhị im lặng. Chưởng quỹ cười hỏi: “Uống một chén Kiếm Xuân không?” Đạo Lão Nhị lại lấy một chiếc nhẫn chứa đồ nữa ra đặt trước mặt chưởng quỹ: “Hỏi thăm một người nữa!” Chưởng quỹ nhận lấy, cất lời: “Ai?” Đạo Lão Nhị nhìn chưởng quỹ: “Diệp Huyên!” Diệp Huyên! Chưởng quỹ ngây người, sau đó hỏi: “Của vũ trụ Ngũ Duy à?” Đạo Lão Nhị gật đầu. Chưởng quỹ im lặng một lát, sau đó đặt nhẫn chứa đồ về lại chỗ cũ, lắc đầu. Đạo Lão Nhị khẽ nhíu mày: “Là không biết hay không dám nói?” Chưởng quỹ cười đáp: “Có biết chút chút, nhưng không thể nói!” Đạo Lão Nhị nhìn chằm chằm gã: “Không thể nói?” Chưởng quỹ gật đầu. Đạo Lão Nhị im lặng. Rốt cuộc Diệp Huyên này là ai? Vì sao ngay cả người nơi này cũng kiêng dè hắn như thế? Phải biết rằng dù là Đạo Môn cũng không dám hoành hành ở nơi này đó! Lúc này, chưởng quỹ đột nhiên nói: “Hai vị khách quan, chúng ta phải đóng cửa rồi!” Đạo Lão Nhị nhìn chưởng quỹ, sau đó xoay người rời đi. Đao khách ở cách đó không xa cũng buông chung rượu xuống, đứng dậy rời đi.
Thấy Đạo Lão Nhị, chưởng quỹ tửu quán khẽ mỉm cười: “Khách quan cần gì ạ?”
Đạo Lão Nhị đi tới trước mặt chưởng quỹ: “Tìm người!”
Chưởng quỹ lắc đầu: “Khách quan, nơi này là nơi uống rượu”.
Đạo Lão Nhị nhìn chưởng quỹ, y lấy một chiếc nhẫn chứa đồ ra đặt trước mặt chưởng quỹ, chưởng quỹ nhìn thoáng qua, bên trong nhẫn chứa đồ có khoảng một tỷ Tạo Hoá Thần Tinh!
Một tỷ!
Advertisement
Đây là một số tiền khổng lồ đấy!
Chưởng quỹ nhìn Đạo Lão Nhị: “Tìm ai!”
Đạo Lão Nhị trầm giọng nói: “Tam cô nương!”
Advertisement
Chưởng quỹ hỏi: “Tam cô nương của Đạo Môn?”
Đạo Lão Nhị gật đầu.
Chưởng quỹ nhận lấy nhẫn chứa đồ, gã chỉ vào một cái bàn trước mặt: “Nửa tháng trước, nàng từng uống rượu ở đây”.
Đạo Lão Nhị khẽ nhíu mày: “Bây giờ nàng đi đâu rồi?”
Chưởng quỹ đáp: “Bắc Hoang!”
Đạo Lão Nhị sửng sốt.
Bắc Hoang!
Cách đó không xa, đao khách đang uống rượu đột nhiên dừng lại.
Chưởng quỹ cười nói: “Bây giờ đuổi theo có lẽ vẫn còn kịp!
Đạo Lão Nhị im lặng.
Chưởng quỹ cười hỏi: “Uống một chén Kiếm Xuân không?”
Đạo Lão Nhị lại lấy một chiếc nhẫn chứa đồ nữa ra đặt trước mặt chưởng quỹ: “Hỏi thăm một người nữa!”
Chưởng quỹ nhận lấy, cất lời: “Ai?”
Đạo Lão Nhị nhìn chưởng quỹ: “Diệp Huyên!”
Diệp Huyên!
Chưởng quỹ ngây người, sau đó hỏi: “Của vũ trụ Ngũ Duy à?”
Đạo Lão Nhị gật đầu.
Chưởng quỹ im lặng một lát, sau đó đặt nhẫn chứa đồ về lại chỗ cũ, lắc đầu.
Đạo Lão Nhị khẽ nhíu mày: “Là không biết hay không dám nói?”
Chưởng quỹ cười đáp: “Có biết chút chút, nhưng không thể nói!”
Đạo Lão Nhị nhìn chằm chằm gã: “Không thể nói?”
Chưởng quỹ gật đầu.
Đạo Lão Nhị im lặng.
Rốt cuộc Diệp Huyên này là ai? Vì sao ngay cả người nơi này cũng kiêng dè hắn như thế?
Phải biết rằng dù là Đạo Môn cũng không dám hoành hành ở nơi này đó!
Lúc này, chưởng quỹ đột nhiên nói: “Hai vị khách quan, chúng ta phải đóng cửa rồi!”
Đạo Lão Nhị nhìn chưởng quỹ, sau đó xoay người rời đi.
Đao khách ở cách đó không xa cũng buông chung rượu xuống, đứng dậy rời đi.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thấy Đạo Lão Nhị, chưởng quỹ tửu quán khẽ mỉm cười: “Khách quan cần gì ạ?” Đạo Lão Nhị đi tới trước mặt chưởng quỹ: “Tìm người!” Chưởng quỹ lắc đầu: “Khách quan, nơi này là nơi uống rượu”. Đạo Lão Nhị nhìn chưởng quỹ, y lấy một chiếc nhẫn chứa đồ ra đặt trước mặt chưởng quỹ, chưởng quỹ nhìn thoáng qua, bên trong nhẫn chứa đồ có khoảng một tỷ Tạo Hoá Thần Tinh! Một tỷ! AdvertisementĐây là một số tiền khổng lồ đấy! Chưởng quỹ nhìn Đạo Lão Nhị: “Tìm ai!” Đạo Lão Nhị trầm giọng nói: “Tam cô nương!” AdvertisementChưởng quỹ hỏi: “Tam cô nương của Đạo Môn?” Đạo Lão Nhị gật đầu. Chưởng quỹ nhận lấy nhẫn chứa đồ, gã chỉ vào một cái bàn trước mặt: “Nửa tháng trước, nàng từng uống rượu ở đây”. Đạo Lão Nhị khẽ nhíu mày: “Bây giờ nàng đi đâu rồi?” Chưởng quỹ đáp: “Bắc Hoang!” Đạo Lão Nhị sửng sốt. Bắc Hoang! Cách đó không xa, đao khách đang uống rượu đột nhiên dừng lại. Chưởng quỹ cười nói: “Bây giờ đuổi theo có lẽ vẫn còn kịp! Đạo Lão Nhị im lặng. Chưởng quỹ cười hỏi: “Uống một chén Kiếm Xuân không?” Đạo Lão Nhị lại lấy một chiếc nhẫn chứa đồ nữa ra đặt trước mặt chưởng quỹ: “Hỏi thăm một người nữa!” Chưởng quỹ nhận lấy, cất lời: “Ai?” Đạo Lão Nhị nhìn chưởng quỹ: “Diệp Huyên!” Diệp Huyên! Chưởng quỹ ngây người, sau đó hỏi: “Của vũ trụ Ngũ Duy à?” Đạo Lão Nhị gật đầu. Chưởng quỹ im lặng một lát, sau đó đặt nhẫn chứa đồ về lại chỗ cũ, lắc đầu. Đạo Lão Nhị khẽ nhíu mày: “Là không biết hay không dám nói?” Chưởng quỹ cười đáp: “Có biết chút chút, nhưng không thể nói!” Đạo Lão Nhị nhìn chằm chằm gã: “Không thể nói?” Chưởng quỹ gật đầu. Đạo Lão Nhị im lặng. Rốt cuộc Diệp Huyên này là ai? Vì sao ngay cả người nơi này cũng kiêng dè hắn như thế? Phải biết rằng dù là Đạo Môn cũng không dám hoành hành ở nơi này đó! Lúc này, chưởng quỹ đột nhiên nói: “Hai vị khách quan, chúng ta phải đóng cửa rồi!” Đạo Lão Nhị nhìn chưởng quỹ, sau đó xoay người rời đi. Đao khách ở cách đó không xa cũng buông chung rượu xuống, đứng dậy rời đi.