Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5534
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Rồng! Nói đúng hơn là một cái đầu rồng! Đầu rồng này nằm ở đáy vực thẳm, vực sâu không biết đến đâu. AdvertisementNgay khi đầu rồng xuất hiện, Diệp Huyên lập tức cảm nhận được áp lức kinh người! Long uy! AdvertisementHắn chưa từng cảm nhận long uy mạnh đến vậy, so với áp lực này, Ứng Long ở Huyền Thành kia quả thực chỉ là trẻ nhỏ mà thôi! Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tổ Long!” Tam cô nương gật đầu: “Chỉ có máu Tổ Long thì mới có thể nâng cao Đạo Thể hiện tại của ngươi!” Diệp Huyên nhìn Tam cô nương: “Rồng này đã chết rồi sao?” Tam cô nương gật đầu. Diệp Huyên có chút hiếu kỳ: “Sao lại chết vậy?” Tam cô nương gật đầu: “Ta cũng không biết!” Diệp Huyên: “…” Tam cô nương nhìn đầu Tổ Long bên dưới: “Lúc đó ta còn nhỏ, chỉ biết sư tôn đưa nó quay về thì không lâu sau, nó đã chết rồi, còn về nguyên do vì sao, sư tôn cũng chưa từng nói! Mà sau khi rồng chết đi, sư tôn đã bảo vệ nó ba tháng, ba tháng sau, ông ấy cũng rời đi, vừa rời đi đã không còn tin tức gì nữa!” Nói rồi, bà ta khẽ lắc đầu: “Diệp công tử, Đạo Môn ta không có ý đối địch với ngươi, Đạo Môn ta cũng không thể đắc tội ngươi, bây giờ ta quản lý Đạo Môn, ta muốn giải quyết ân oán giữa chúng ta và Diệp công tử!” Diệp Huyên khẽ nói: “Tam cô nương, bà không sợ ta triệu hồi Đại Đạo Chi Linh, sau đó uy hiếp địa vị bà sao?” Tam cô nương khẽ cười: “Nếu thật như vậy, ta vui mừng còn không kịp!” Diệp Huyên không hiểu: “Vì sao?” Tam cô nương nhìn Diệp Huyên: “Nếu ngươi thật sự được Đại Đạo Chi Linh công nhận, thì có nghĩa là ngươi là người sư tôn đã định, mà ngươi cũng chính là Đạo Môn nhất mạch của ta, có thiên tài như ngươi gia nhập, đương nhiên ta nên vui mừng rồi, còn về chủ nhân Đạo Môn… Nói câu khó nghe thì vị trí này có tác dụng gì chứ? Vị trí Nhị sư huynh hao tốn công sức giành lấy, chỉ cần ta có lòng thì có thể đoạt lấy bất kỳ lúc nào!” Nói rồi, bà ta lắc đầu: “Nhị sư huynh không hiểu được đạo lý rằng có thực lực mới là vương đạo, địa vị gì đó chỉ là hư ảo mà thôi”. Diệp Huyên nhìn Tam cô nương: “Nếu ta thật sự được Đại Đạo Chi Linh công nhận, bà thật sự nguyện ý nhường ta vị trí chủ nhân Đạo Môn?” Tam cô nương gật đầu: “Nguyện ý”. Diệp Huyên nói: “Nếu không được Đại Đạo Chi Linh công nhận thì sao?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Rồng! Nói đúng hơn là một cái đầu rồng! Đầu rồng này nằm ở đáy vực thẳm, vực sâu không biết đến đâu. AdvertisementNgay khi đầu rồng xuất hiện, Diệp Huyên lập tức cảm nhận được áp lức kinh người! Long uy! AdvertisementHắn chưa từng cảm nhận long uy mạnh đến vậy, so với áp lực này, Ứng Long ở Huyền Thành kia quả thực chỉ là trẻ nhỏ mà thôi! Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tổ Long!” Tam cô nương gật đầu: “Chỉ có máu Tổ Long thì mới có thể nâng cao Đạo Thể hiện tại của ngươi!” Diệp Huyên nhìn Tam cô nương: “Rồng này đã chết rồi sao?” Tam cô nương gật đầu. Diệp Huyên có chút hiếu kỳ: “Sao lại chết vậy?” Tam cô nương gật đầu: “Ta cũng không biết!” Diệp Huyên: “…” Tam cô nương nhìn đầu Tổ Long bên dưới: “Lúc đó ta còn nhỏ, chỉ biết sư tôn đưa nó quay về thì không lâu sau, nó đã chết rồi, còn về nguyên do vì sao, sư tôn cũng chưa từng nói! Mà sau khi rồng chết đi, sư tôn đã bảo vệ nó ba tháng, ba tháng sau, ông ấy cũng rời đi, vừa rời đi đã không còn tin tức gì nữa!” Nói rồi, bà ta khẽ lắc đầu: “Diệp công tử, Đạo Môn ta không có ý đối địch với ngươi, Đạo Môn ta cũng không thể đắc tội ngươi, bây giờ ta quản lý Đạo Môn, ta muốn giải quyết ân oán giữa chúng ta và Diệp công tử!” Diệp Huyên khẽ nói: “Tam cô nương, bà không sợ ta triệu hồi Đại Đạo Chi Linh, sau đó uy hiếp địa vị bà sao?” Tam cô nương khẽ cười: “Nếu thật như vậy, ta vui mừng còn không kịp!” Diệp Huyên không hiểu: “Vì sao?” Tam cô nương nhìn Diệp Huyên: “Nếu ngươi thật sự được Đại Đạo Chi Linh công nhận, thì có nghĩa là ngươi là người sư tôn đã định, mà ngươi cũng chính là Đạo Môn nhất mạch của ta, có thiên tài như ngươi gia nhập, đương nhiên ta nên vui mừng rồi, còn về chủ nhân Đạo Môn… Nói câu khó nghe thì vị trí này có tác dụng gì chứ? Vị trí Nhị sư huynh hao tốn công sức giành lấy, chỉ cần ta có lòng thì có thể đoạt lấy bất kỳ lúc nào!” Nói rồi, bà ta lắc đầu: “Nhị sư huynh không hiểu được đạo lý rằng có thực lực mới là vương đạo, địa vị gì đó chỉ là hư ảo mà thôi”. Diệp Huyên nhìn Tam cô nương: “Nếu ta thật sự được Đại Đạo Chi Linh công nhận, bà thật sự nguyện ý nhường ta vị trí chủ nhân Đạo Môn?” Tam cô nương gật đầu: “Nguyện ý”. Diệp Huyên nói: “Nếu không được Đại Đạo Chi Linh công nhận thì sao?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Rồng! Nói đúng hơn là một cái đầu rồng! Đầu rồng này nằm ở đáy vực thẳm, vực sâu không biết đến đâu. AdvertisementNgay khi đầu rồng xuất hiện, Diệp Huyên lập tức cảm nhận được áp lức kinh người! Long uy! AdvertisementHắn chưa từng cảm nhận long uy mạnh đến vậy, so với áp lực này, Ứng Long ở Huyền Thành kia quả thực chỉ là trẻ nhỏ mà thôi! Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tổ Long!” Tam cô nương gật đầu: “Chỉ có máu Tổ Long thì mới có thể nâng cao Đạo Thể hiện tại của ngươi!” Diệp Huyên nhìn Tam cô nương: “Rồng này đã chết rồi sao?” Tam cô nương gật đầu. Diệp Huyên có chút hiếu kỳ: “Sao lại chết vậy?” Tam cô nương gật đầu: “Ta cũng không biết!” Diệp Huyên: “…” Tam cô nương nhìn đầu Tổ Long bên dưới: “Lúc đó ta còn nhỏ, chỉ biết sư tôn đưa nó quay về thì không lâu sau, nó đã chết rồi, còn về nguyên do vì sao, sư tôn cũng chưa từng nói! Mà sau khi rồng chết đi, sư tôn đã bảo vệ nó ba tháng, ba tháng sau, ông ấy cũng rời đi, vừa rời đi đã không còn tin tức gì nữa!” Nói rồi, bà ta khẽ lắc đầu: “Diệp công tử, Đạo Môn ta không có ý đối địch với ngươi, Đạo Môn ta cũng không thể đắc tội ngươi, bây giờ ta quản lý Đạo Môn, ta muốn giải quyết ân oán giữa chúng ta và Diệp công tử!” Diệp Huyên khẽ nói: “Tam cô nương, bà không sợ ta triệu hồi Đại Đạo Chi Linh, sau đó uy hiếp địa vị bà sao?” Tam cô nương khẽ cười: “Nếu thật như vậy, ta vui mừng còn không kịp!” Diệp Huyên không hiểu: “Vì sao?” Tam cô nương nhìn Diệp Huyên: “Nếu ngươi thật sự được Đại Đạo Chi Linh công nhận, thì có nghĩa là ngươi là người sư tôn đã định, mà ngươi cũng chính là Đạo Môn nhất mạch của ta, có thiên tài như ngươi gia nhập, đương nhiên ta nên vui mừng rồi, còn về chủ nhân Đạo Môn… Nói câu khó nghe thì vị trí này có tác dụng gì chứ? Vị trí Nhị sư huynh hao tốn công sức giành lấy, chỉ cần ta có lòng thì có thể đoạt lấy bất kỳ lúc nào!” Nói rồi, bà ta lắc đầu: “Nhị sư huynh không hiểu được đạo lý rằng có thực lực mới là vương đạo, địa vị gì đó chỉ là hư ảo mà thôi”. Diệp Huyên nhìn Tam cô nương: “Nếu ta thật sự được Đại Đạo Chi Linh công nhận, bà thật sự nguyện ý nhường ta vị trí chủ nhân Đạo Môn?” Tam cô nương gật đầu: “Nguyện ý”. Diệp Huyên nói: “Nếu không được Đại Đạo Chi Linh công nhận thì sao?”